Kỳ Lãng mạnh mẽ quạt vài cái cho cô, sau đó tự quạt cho mình, anh lười biếng đứng dậy, đi về phía trước, trả quạt cho cô gái.
"Không cần đâu, tặng cho Lương tổng của chúng ta đó." Cô gái đó cười rộ lên để lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào đáng yêu.
"Quân tử không cướp đồ yêu thích của người khác." Kỳ Lãng cũng cười, "Nhận tấm lòng là được rồi.”
"Tháng sau có lễ hội Manga quốc triều, anh có đi không, thêm weixin đi, đến lúc đó cùng đi chụp ảnh nhé.”
Hôm nay Kỳ Lãng đã thêm weixin với không ít người, anh cũng không ngại kết thêm một người, anh đưa mã QR trên điện thoại ra: "Không chắc sẽ đi, đến lúc đó xem bạn của tôi có đi không.”
"Bạn của anh có phải là gấu trúc nhỏ kia không...”
"Ừm, rất dễ thương phải không.”
"Thật dễ thương." Cô gái tò mò nhìn về phía Bạch Hòa.
Bạch Hòa vội vàng cúi đầu, dùng mũ gấu trúc che mặt, theo bản năng vuốt nhẹ vết sẹo trên cổ, dù biết rằng không ai nhìn thấy được nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái.
Thực sự rất ghét Kỳ Lãng luôn trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi như vậy...
Kỳ Lãng quay trở lại, nhìn thấy môi cô đã khô nên đưa cho cô nửa chai nước.
Bạch Hòa khát đến cực điểm, mặc dù trong lòng có chút không hài lòng nhưng cô vẫn nhận và mở nắp chai uống một ngụm.
Ngôn Dịch vẫn chưa trở lại, không biết cậu đã đi đâu, có lẽ cũng bị các cô gái kéo đi chụp ảnh.
Thực phiền phức, đôi khi cô thực sự muốn bạn bè xung quanh mình... chỉ là những người bình thường, như cô, một học sinh trung học bình thường.
Nhưng cô lại có hai thanh mai trúc mã là giáo thảo của Nhất Trung, luôn nỏi trội trong đám đông.
Cô ở giữa họ luôn không biết phải làm gì.
Điều duy nhất an ủi là điểm số của Ngôn Dịch không quá khác cô, ngoại trừ vẻ ngoài thì cậu không có điểm gì đặc biệt nổi bật.
Điều này khiến Bạch Hòa cảm thấy an ủi, an toàn hơn.
Nếu Ngôn Dịch trở thành học thần kiêm nam thần như Kỳ Lãng, Bạch Hòa thực sự sẽ buồn bực chết mất.
Cô lại uống một ngụm nước khoáng, không ngờ chai nước bỗng bị Ngôn Dịch trực tiếp lấy đi, vứt vào thùng rác, suýt chút nữa khiến cô bị sặc.
Động tác của cậu rất cứng nhắc, Kỳ Lãng nhăn mày hỏi: "Cậu đang làm gì vậy.”
"Cho gấu trúc ăn lung đung là vi phạm luật." Ngôn Dịch dùng một tay mở nắp lon cola rồi đưa lon đồ uống cho Bạch Hòa.
"Cậu diễn sâu thật đấy." Kỳ Lãng châm chọc nói.
Bạch Hòa uống một ngụm lớn: "Đi lâu như vậy, gấu trúc sắp bị cậu làm cho khát chết rồi.”
"Trong máy tự phục vụ kia không còn cola, tớ ra cửa hàng bên ngoài mua cho cậu."
"Tưởng cậu bị cô gái nào đó bán đi rồi chứ.”
"Tớ không phải người nào đó.”
Kỳ Lãng nhìn cậu ngồi bên cạnh Bạch Hòa, hai người lại sát vào nhau.
Anh thực sự không hài lòng với cách Ngôn Dịch làm như vậy, rõ ràng ba người đã chơi cùng nhau nhiều năm, mọi thứ đều ổn, cậu cứ phải tách anh ra là sao?
"Giả bộ cái gì chứ.”
Kỳ Lãng thuân tay lấy mặt nạ bảo vệ của Ngôn Dịch ra vứt vào thùng rác, trông vô cùng kiêu ngạo.
Ngôn Dịch cảm thấy bị xúc phạm, muốn so đo với Kỳ Lãng nhưng Bạch Hòa giữ cậu lại.
"Nóng quá, A Dịch, chúng ta đi đổi quần áo đi, sau đó đi xem các gian hàng nhỏ, mua ít đồ rồi về.”
"Được." Ngôn Dịch ôm cô lên.
"A! Không cần ôm nữa đâu.”
"Trước khi đổi quần áo, tớ vẫn là một nhân viên bảo vệ gấu trúc, phải kiên trì đến cuối cùng.”
"...”
Còn rất tích cực.
Thôi kệ, bỏ đi.
Cậu muốn như thế nào thì Bạch Hòa vẫn sẽ chiều theo cậu.
Hai người đổi một bộ trang phục mùa hè thoải mái, Ngôn Dịch mặc áo thun đen, Bạch Hòa mặc váy liền dây có ren cổ, hai người quay lại hội chợ manga, khi đi tới trước một gian hàng trò chơi và manga, Bạch Hòa thấy bức tượng tay của Lương Tiêu và Tần Thâm.
Lương Tiêu mặc suit màu xám kết hợp áo sơ mi trắng, giống hệt Kỳ Lãng ở không xa.
Càng trùng hợp là, tượng của Tần Thâm là áo thun đen, giống cái áo Ngôn Dịch đang mặc, không chỉ hình dáng mà cả cử chỉ của họ cũng rất giống nhau, luôn luôn lạnh lùng thâm trầm.
Bạch Hòa nhìn hai tượng nhân vật này, cảm thán nói: “Làm giống thật đấy! Đây có phải bản real không.”
“Tất nhiên là bản real.” Chủ cửa hàng là một chàng trai trẻ có mái tóc rất ngắn, thấy cô có hứng thú thì đơn giản giới thiệu: “Cửa hàng của chúng tôi được ủy quyền chính thức, nếu bạn mua trực tuyến chắc chắn phải xếp hàng ba tháng, hiện tại hai nhân vật này đang rất hot, mua ở đây không cần xếp hàng, thấy bạn là fan, thế này đi, tôi giảm giá cho bạn, giá gốc mỗi cái 300, bạn mua chỉ cần 288 thôi.”
“Muốn mua!!!” Bạch Hòa mạnh mẽ lôi kéo Ngôn Dịch, “A Dịch, chị muốn mua.”
“Chị muốn mua, nhưng chị không có tiền.” Ngôn Dịch bất lực nói, “Phải không?”
Cô vui vẻ nói: “Vẫn là cậu hiểu tớ.”
“Có thể cho cậu mượn, nhưng…” Ngôn Dịch nghĩ một chút nói, “Chỉ cho mượn 300, chỉ được chọn một trong hai cái này.”
Tay của Bạch Hòa lần lượt đặt lên người của Lương Tiêu, rồi lại chạm vào Tần Thâm.
Nếu là trước ngày hôm qua, cô nhất định sẽ không ngần ngại chọn top 1 của mình, Lương Tiêu! Nhưng sau khi chơi 20 lá thẻ cốt truyện S, Tần Thâm cũng chiếm một vị trí không thể thay thế trong trái tim cô.
Xong rồi, vậy mà lại không chọn được!
Cô nắm lấy tay áo của Ngôn Dịch, nói một cách đáng thương: “ A Dịch, chị có thể mua cả hai không?”
“Không thể.” Ngôn Dịch đến gần tai cô, cùng cô nhìn hai nhân vật tượng này, “Bạch Hòa, cậu phải học cách lựa chọn.”
Bạch Hòa cảm thấy Ngôn Dịch lại trở thành một triết học gia, luôn nói những câu có ý nghĩa sâu xa với cô.
“Thật khó chọn.”
“Nhưng cũng phải chọn, chọn cái mà cậu thích nhất.”
Khi Bạch Hòa đang phân vân giữa hai tượng này thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn từ đám đông xa, nhiều coser và du khách đang chạy về phía góc đông nam của khu vực triển lãm.
“Ở đó có chuyện gì vậy?”
“Có vẻ như họ đang cãi nhau!”
“Hai Lương Tiêu, một là coser nổi tiếng được mời đến từ bên ngoài, một người là tự cos, nhưng lại rất được mọi người yêu thích, có rất nhiều cô gái tìm đến để chụp ảnh với Lương Tiêu tự cos đó, coser chính thức bị bỏ rơi cảm thấy mất mạnh nên bảo an ninh đuổi Lương Tiêu tự cos kia ra ngoài, giờ thì... họ đang đánh nhau!”
Khi nghe thấy điều này, Bạch Hòa cùng Ngôn Dịch liếc nhau, sau đó không quản cái gì mà đối thủ hay không nữa mà cùng nhau lao vào hướng đám đông.
Quả nhiên, ở trước poster khổng lồ của "Ánh Dương Rung Động", cô nhìn thấy Kỳ Lãng.
Một nhóm coser vây quanh anh, Kỳ Lãng rất giỏi trong việc đánh nhau, nhưng có một số coser mang theo trang bị, một gậy đập vào đầu anh khiến Kỳ Lãng cảm thấy choáng váng, lảo đảo đi về phía trước vài bước rồi ngã xuống đất.
Ngôn Dịch thấy thế thì ném túi trên vai cho Bạch Hòa, không nói một lời lao lên phía trước, đấm một vυ' vào bụng người đàn ông cầm gậy, làm anh ta co quắp, đau đớn rêи ɾỉ.
Cha của Ngôn Dịch là một người lính cứu hỏa, trước kia cậu đã học võ với cha trong vài năm, sau khi cha cậu rời đi, cậu cũng không hề từ bỏ luyện tập, mỗi sáng anh đều tập luyện, một mình cậu cũng có thể đối phó với nhóm người này.
Ngôn Dịch vươn tay kéo Kỳ Lãng đứng dậy, thấp giọng hỏi: "Có sao không?”
Kỳ Lãng lau máu ở khóe miệng: "Cậu chăm sóc tốt cho Hoa Ly Nhỏ, chỗ tôi... chỉ là chuyện nhỏ.”
"Bớt mạnh miệng đi."
Ngôn Dịch đứng trước Kỳ Lãng, lấy ngay một chiếc ghế sắt ở chân và nhìn về phía nhóm coser xung quanh:
"Cứ thử động vào cậu ta nữa xem!”
---