Ở trước cửa một cửa hàng manga có tên "Cực Tốc Truy Thanh", Bạch Hòa từ xa đã nhìn thấy bạn tốt của mình - Tô Tiểu Kinh.
"Tiểu Kinh! Sao cậu cũng ở cửa hàng này!"
Tô Tiểu Kinh đã hóa trang điểm hồ ly tinh Tô Đát Kỷ quyến rũ, có ngực có mông, quyến rũ gợi cảm, khiến Bạch Hòa liên tục chảy nước miếng kéo cô ấy xoay vòng, "Trời ơi đẹp như tiên nữ."
"Hì hì." Tô Tiểu Kinh ôm cô, "Kỳ Lãng gửi tin nhắn trong nhóm lớp, nói muốn hóa trang theo kiểu mâng thì có thể đến đây, tớ đoán cậu cũng sẽ đến, quả nhiên là gặp ở đây."
"Kỳ Lãng gửi tin nhắn trong nhóm hả?"
"Đúng vậy, nói càng nhiều người thì càng vui."
Bạch Hòa lấy điện thoại ra, xem nhóm lớp thì thực sự có tin nhắn của anh, còn có vài chục phản hồi nói sẽ tới.
Cô nhìn Ngôn Dịch, trong lòng bỗng tràn lên một cảm giác khó diễn tả.
Cô còn tưởng rằng... chỉ có ba người thôi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh thuê một nhóm người như vậy sao có thể chỉ để hóa trang cho ba người.
"Kỳ Lãng đâu?"
"Cậu ấy đã hóa trang xong, có rất nhiều cô gái dù quen hay không quen đều đòi chụp ảnh cùng cậu ấy."
"À..."
Điều này cũng quá bình thường, Kỳ Lãng thích tham gia vào các hoạt động như vậy, không cần hỏi cũng biết, tạo hình của anh chắc chắn là đẹp đến khiến người ta phát điên, bị nhiều cô gái kéo đi chụp ảnh cũng là bình thường.
Tô Tiểu Kinh biết Bạch Hòa cảm thấy không vui nên liền đổi chủ đề, nói với Ngôn Dịch: "Anh Ngôn Dịch, cậu đã chuẩn bị trang phục gì chưa?"
"Chưa nghĩ ra, xem thêm một chút nữa."
"Cứ xem đi, ở đây loại trang phục gì cũng có."
Bạch Hòa kéo Tô Tiểu Kinh: "Cậu còn lớn hơn người ta hai tuổi, gọi anh Ngôn Dịch gì chứ, có biết xấu hổ không thế?"
Tô Tiểu Kinh cười, nói thầm với cô: "Con trai đều thích được con gái gọi là anh, lớn hơn hai tuổi thì đã sao, không quan trọng, anh Ngôn Dịch của cậu... sắp cao vượt Kỳ Lãng rồi."
Hai người đoán chừng cậu sẽ phải cao khoảng một mét chín.
Bạch Hòa nghe vậy thì nhớ lại khi còn nhỏ, Kỳ Lãng thường thích nắm tóc cô, ép cô gọi anh là anh.
Cô đỏ mặt, không chịu gọi.
Một phần là vì cảm thấy mất mặt, anh cái gì mà anh, rõ ràng anh chỉ lớn hơn cô mấy ngày thôi, phần còn lại là vì... cô cảm thấy gọi là anh thì cô chỉ có thể là em gái.
Bạch Hòa không muốn làm em gái của anh, không muốn... chỉ làm em gái của anh.
Cô và Ngôn Dịch dạo bước trước những kệ trưng bày trang phục manga được xếp chồng chất, Ngôn Dịch cầm nhiều bộ trang phục rực rỡ, áp thử lên người Bạch Hòa, nhưng cô từ chối tất cả.
Quá phô trương, hoặc quá sặc sỡ, cô không thích...
Hơn nữa cô cũng chưa từng xem qua những bộ manga này, hóa trang thật không thú vị.
Cô nhắn tin cho Kỳ Lãng, tham khảo tạo hình của anh: "Kỳ Lãng, cậu cosplay ai thế?"
Nghĩ đến lời của Tô Tiểu Kinh, Bạch Hòa do dự một chút ở đầu ngón tay, trước từ "Kỳ Lãng", cô thêm một từ... anh.
Sau vài giây gửi đi, Bạch Hòa cảm thấy ngượng ngùng nên nhanh chóng thu hồi.
Hy vọng anh không thấy.
Giây tiếp theo, Kỳ Lãng trả lời cô -
7: "Lương Tiêu."
7: "Tại sao lại thu hồi."
Lily: "Không có gì."
Bạch Hòa đặt điện thoại xuống, lặng lẽ lấy một bộ váy trắng dễ thương của nhân vật nữ chính trong trò chơi "Ánh Dương Rung Động" ra rồi đi vào phòng thay đồ, cô thuần thục thay đồ rồi ở trong cửa hàng chờ đội trang điểm tới giúp đỡ.
Những cô gái phía trước hình như không học cùng lớp cô, Bạch Hòa không quen biết họ nhưng đã từng thấy qua, có thành viên của câu lạc bộ manga của trường.
Những cô gái này đều năng động, hồn nhiên và đầy năng lượng này, khi đi qua đều tạo nên một cảnh tượng rực rỡ, mỗi lần Bạch Hòa đi qua họ, cô không thể không quay đầu nhìn lại nên có thể nhận ra một hai khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng họ dường như đều biết Kỳ Lãng, còn đang líu ríu thảo luận -
"Kỳ Lãng cosplay Lương Tiêu sao trời ơi! Cậu ấy quá đẹp! Vừa chụp ảnh với cậu ấy ở ngoài triển lãm, Kỳ Lãng được yêu thích hơn cả coser chuyên nghiệp!"
"Lương Tiêu là ai vậy?"
"Cậu không chơi "Ánh dương Rung Động" à? Trò chơi tình yêu mới ra mắt rất hot đấy."
"Tóm lại là giáo thảo của Nhất Trung chúng ta đúng là danh bất hư truyền."
"Cậu ấy là người nổi tiếng, chỉ cần tùy tiện hóa trang, quay một video cũng có thể thu hút hàng triệu fan trên douyin."
"Câu ấy gần đây mới chia tay phải không? Nếu cậu thích cậu ấy, hãy theo đuổi đi!"
"Cậu ấy đã chia tay là tôi có thể theo đuổi được sao, bạn gái cũ của người ta là hoa khôi Nhị Trung, nghe nói cô ấy cũng là một blogger trang điểm nổi tiếng với hàng trăm nghìn fan đó."
"Kệ đi, cứ thử xem, bị từ chối cũng không có gì xấu hổ, thử mới biết, nhỡ đâu được thì sao?"
“Thế thì tớ cũng cosplay nhân vật nữ chính trong "Ánh Dương Rung Động" đi, như vậy có thể chụp ảnh đoi với cậu ấy.”
“Nhanh lên, mau đi đổi quần áo!”
Khi cô gái đang nói đi qua bên cạnh Bạch Hòa, cặp mắt hồ ly kia không chớp quét qua người cô, có lẽ là vì cô đang cosplay nhân vật nữ chính trong "Ánh Dương Rung Động"...
Bạch Hòa cảm thấy mặt nóng ran, vội vàng né tránh ánh mắt của cô gái, quay đầu đi.
Cô quay trở lại phòng thay đồ, cởi bỏ bộ đồ của nhân vật nữ chính trong "Ánh Dương Rung Động" rồi mặc lại quần áo của mình.
Chưa đầy một lúc sau, điện thoại reo lên, là cuộc gọi của Kỳ Lãng.
Cô do dự một vài giây, nhấc máy.
“Đã đến chưa?” Anh hỏi thẳng vào vấn đề.
“Ừm, đến rồi, đang thay quần áo.”
“Ra ngoài đi, tớ đang chờ ở cổng triển lãm, cùng nhau chụp ảnh.”
Bạch Hòa do dự, nói nhỏ: “Không phải có nhiều cô gái đang xếp hàng chụp ảnh với cậu sao?”
“Thì cho cậu chen hàng, như vậy đã được chưa?”
Từ giọng điệu thoải mái của anh, Bạch Hòa có thể nghe ra anh đang cười.
Cô suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Cậu chụp với họ trước đi, chụp xong rồi tôi sẽ chụp với cậu mấy tấm, tôi còn chưa trang điểm.”
“Nhanh lên.”
Bạch Hòa lại ra ngoài chọn quần áo, cô lại gặp Ngôn Dịch cũng chưa chọn xong.
“Không thay à?” Cậu thấy Bạch Hòa vẫn mặc quần áo của mình.
“Đột nhiên không muốn cosplay nhân vật này nữa, trang điểm mất công quá.”
Trong khi nói, Bạch Hòa đã lấy một bộ đồ bông mềm mại màu đen trắng từ giá treo: “Tớ cosplay gấu trúc đi!”
“Có lẽ sẽ nóng đấy.”
“Không sao, trong triển lãm chắc chắn có điều hòa.”
Bạch Hòa đã quyết định, cô cầm bộ đồ gấu trúc đi vào phòng thay đồ, chỉ trong nháy mắt đã thay đồ xong, Bạch Hòa trở thành chú gấu trúc nhỏ xinh, may mắn là bộ đồ này không che kín mặt, vẫn để mặt ra ngoài để thở , chỉ là so với những cô gái quyến rũ xung quanh, cô thật sự trông quá ngây ngốc.
Sau khi đi quanh cửa hàng mà vẫn không thấy Ngôn Dịch, cô nghĩ cậu chắc đã đi thay quần áo.
Bạch Hòa bước ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy Kỳ Lãng đang đứng ở cửa.
Anh mặc một bộ suit màu xám được cắt may tỉ mỉ phát họa được thân hình cao ngất của anh, đặc biệt là bờ vai rộng rãi, eo nhỏ.
Anh đang nhìn xuống màn hình điện thoại, ngũ quan sắc bén.
“Kỳ Lãng.”
Khi nghe được giọng của cô, Kỳ Lãng nhìn lên, trên mặt anh vô thức lộ ra ý cười: “Từ đâu xuất hiện bảo vật quốc gia dễ thương thế này?”
Trái tim Bạch Hòa rạo rực, cô đi đến bên cạnh anh: “Cậu đẹp trai quá.”
Anh nhét tay vào túi quần: “Anh Kỳ Lãng lúc nào mà không đẹp trai?”
Bạch Hòa nghĩ đến câu "anh Kỳ Lãng" vừa nãy, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
“Đúng rồi, sao cậu không trang điểm.” Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, “Là thợ trang điểm chuyên môn tôi đặc biệt mời tới đó.”
“Hàng xếp hàng nhiều quá, không muốn chờ đợi.”
“Nói cậu có thể chen hàng mà, chúng ta có quan hệ gì chứ, chỉ cần cậu nói một tiếng là được.”
“Được rồi đó anh Kỳ Lãng.”
Cô nói thử câu... "anh Kỳ Lãng" rồi nhìn lén biểu cảm của anh.
Tai cô đã đỏ như cà chua.
Kỳ Lãng không phản ứng quá mạnh, anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu của cô: “Đã sớm bảo cậu gọi anh rồi, bây giờ mới mở miệng.”
Bạch Hòa chỉ cười, lòng đầy mật ngọt.
“Ngôn Dịch đâu?”
“Vẫn đang thay quần áo.”
Khi nói, Bạch Hòa và Kỳ Lãng nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ màu trắng, bọc kín mình ra ngoài, khi tiến lại gần mới nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Dịch qua lớp nhựa trong suốt.
“Mẹ nó.” Kỳ Lãng nhếch môi, “Ngôn Dịch, cậu cosplay nhân viên xét nghiệm đo lường à?”
“Không, tôi cosplay nhân viên bảo vệ gấu trúc.” Sau khi nói xong, cậu bế Bạch Hòa lên vai, giống y như ôm một con gấu trúc.
“Đi thôi, đi triển lãm.”
Kỳ Lãng:...
Bạch Hòa:...