Bộ Ba Khó Đoán

Chương 10: Làm con rể nhà chúng ta

Nhà Bạch Hòa ăn tối rất sớm, bởi vì sau bữa tối, cha mẹ sẽ đi chợ đêm mở quán ăn.

Tối nay cha cô hầm cá tiêu thơm.

Bạch Hâm Thành là một đầu bếp lớn trong nhà, ông cũng là người nấu ăn ở cửa hàng tại chợ đêm, công việc kinh doanh đang phát đạt, tiếng lành đồn xa, người tới ăn đều là khác quan, còn có không ít khách từ xa tới chỉ để ăn món ăn do ông chế biến.

Mỗi khi Bạch Hâm Thành bận rộn trong bếp, Ngôn Dịch sẽ luôn giúp đỡ, rửa thái rau hoặc làm món ăn phụ.

Đúng là quá hiểu chiệu! Bạch Hòa cảm thấy so sánh hai người, con gái như cô có vẻ hơi vô dụng.

Dù cha mẹ bận rộn với công việc kinh doanh nhưng Bạch Hòa không bao giờ thiếu tình yêu thương của cha mẹ. Cha mẹ cô không cho cô làm bất cứ việc nhà gì, cô được nuông chiều từ nhỏ tới lớn.

Vì vậy, Bạch Hòa luôn nói Ngôn Dịch rất tâm cơ, trước mặt cha mẹ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Ngôn Dịch không phủ nhận điều này, nhưng mục đích cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy không phải là để cướp đi cha mẹ của Bạch Hòa.

Cậu làm vậy để khiến cha mẹ cô... thích cậu.

"Bạch Hòa, tối nay chúng ta hầm cá, gọi Kỳ Lãng tới cùng ăn." Bạch Hâm Thành từ trong bếp hét lên: "Thằng bé đã ăn tối chưa?"

"Chắc không ăn sớm như vậy đâu, cậu ấy ăn cơm lung tung lắm, để con hỏi một chút."

Bạch Hòa gọi cho Kỳ Lãng nhưng anh không trả lời.

Người này không nhận cuộc gọi là chuyện bình thường, có thể liên hệ hay không còn tùy vào duyên phận.

“Để con đi đến nhà cậu ấy gọi.”

Bạch Hòa ra cửa, đi tới cửa biệt thự Kỳ Lãng.

Gõ cửa một lúc lâu cũng không có ai mở cửa, cô lại đi ra sân sau và gọi điện thoại cho anh, nhìn vào nhà qua cửa sổ kính suốt thấy điện thoại của anh để trên bàn trà đang rung lên, nhưng không tìm thấy người ở đâu cả.

"Không ở đây sao?"

Điện thoại còn đang đổ chuông kìa.

Bạch Hòa không biết phải làm sao, đang đi loanh quanh trong sân bỗng nhiên có một quả dừa từ trên cây rơi xuống, Bạch Hòa đi dưới gốc cây nhìn thấy Kỳ Lãng đang hái dừa trên ngọn cây.

Anh chỉ mặc quần đùi áo thun mỏng màu đen, cánh tay buông thõng trên ngọn cây, làn da săn chắc và cơ bắp khỏe mạnh.

Bạch Hòa sợ hãi liên tục bảo anh đi xuống, quá nguy hiểm!

"Kỳ Lãng! Cậu đang làm gì vậy!"

Kỳ Lãng cười rạng rỡ: “Không phải lúc nào cậu cũng nói muốn ăn dừa sao, để tôi hái cho cậu quả to nhất.”

"Không cần! Xuống nhanh lên!"

Kỳ Lãng dùng con dao quân đội Thụy Sĩ chặt một quả dừa rồi ném xuống đất, sau đó tự mình trèo xuống thân cây, tiếp đất vững chắc.

Bạch Hòa bị anh dọa sợ chết khϊếp, cây dừa cao như vậy, ngã xuống sẽ rất nguy hiểm!

"Cậu trèo cao như vậy để làm gì, ngã xuống tôi cũng không đỡ được!"

"Tôi ngã xuống cậu còn định đỡ tôi sao?"

"Đúng..."

Cô không biết có một lần khi còn nhỏ anh đã trèo tường ra ngoài chơi, Kỳ Lãng từ trên tường nhảy xuống, Bạch Hòa sợ anh ngã nên cơ thể vô thức đỡ anh.

Vốn sẽ không ngã, nhưng cô lại cứ một mực ôm lấy anh, kết quả hai người cùng ngã, còn lăn trên mặt đất mấy vòng.

Từ đó, Kỳ Lãng đối với Bạch Hòa... luôn tốt không có gì để nói.

Anh nói Bạch Hòa là người có thể mạo hiểm mọi thứ để cứu anh khi tính mạng của anh gặp nguy hiểm, cái này gọi là tình cảm lúc nguy nan.

Bạch Hòa đi tới phủi bụi cho anh: “Dừa mua ở đâu cũng được, cậu cần gì phải trèo lên hái chứ.”

“Trái dừa chín, nếu nó rơi trúng người khác thì không sao, nhưng nếu trúng phải Hoa Ly Nhỏ sẽ đau lòng lắm.”

Lời này của anh không có chủ ngữ, cũng không biết ai đau lòng.

Tim cô thắt lại.

“Cha mẹ tôi gọi cậu đến ăn cá, cậu có muốn đi không?”

“Đi, cha cậu còn nhớ rõ tôi thích ăn cá.”

“Đừng làm như cha tôi làm cá là vì cậu, chỉ tiện thể gọi cậu thôi có được không?”

Kỳ Lãng xoa đầu cô, trở về phòng tắm rửa thật nhanh, thay một chiếc áo sơ mi trắng mới sạch sẽ, phẳng phiu không một nếp nhăn.

Chất vải mỏng mịn, vừa vặn với dáng người cao ráo và cân đối của anh, khiến anh trông giống như một thiếu niên tỏa sáng nhà bên.

Hai người đi lên lầu, Kỳ Lãng bưng mấy trái dừa lớn vào nhà, chào hỏi Bạch Hâm Thành và Đường Tâm--

"Cha mẹ, con đến rồi."

"Tiểu Lãng tới rồi, ngồi xuống ăn chút hoa quả đi."

"Cảm ơn mẹ."

"Cảm ơn gì chứ, con ngồi xem TV đi, mẹ vào bếp giúp cha con."

"Được ạ, có cần con giúp gì không?"

"Không cần không cần, con cứ ngồi đi."

Ngôn Dịch đang thái hành trong bếp xem thường đảo mắt nhìn lên trần nhà.

Không chỉ Ngôn Dịch, mà ngay cả Bạch Hòa cũng không chịu nổi anh.

Kỳ Lãng thật sự không biết xấu hổ, bởi vì Bạch Hâm Thành nấu ăn rất ngon nên khi còn nhỏ anh thường xuyên tới nhà Bạch Hòa ăn cơm, sau đó Đường Tâm đùa giỡn, yêu cầu anh nhận bọn họ thành cha mẹ luôn.

Chỉ là một câu nói đùa nhưng Kỳ Lãng bất ngờ đồng ý, đổi giọng gọi "cha mẹ".

Không chỉ vậy, anh còn buộc Bạch Hòa phải gọi mình là anh trai.

Ngược lại với sự cố chấp không muốn chuyển hộ khẩu của Ngôn Dịch, thái độ thoải mái của Kỳ Lãng trong vấn đề này cũng khiến Bạch Hòa cảm khái.

Hai người này có tính cách thực sự khác nhau.

Còn có thể chơi với nhau tới bây giờ thật sự không dễ.

Khi đồ ăn được bày lên bàn, Kỳ Lãng cắn một miếng cá và khen ngợi: "Cha, ngon quá! Tay nghề nấu nướng của cha càng ngày càng tốt."

"Thích ăn thì ăn nhiều chút."

"Vâng ạ, hôm nay trông khí sắc của mẹ không tồi."

"Ôi chao, cái đứa nhỏ này." Đường Tâm nhịn không được nở nụ cười, "Hôm nay mẹ trang điểm một chút, vậy mà con có thể nhìn ra."

“Vừa vào nhà đã nhìn ra, da nền của mẹ đẹp như thế không cần trang điểm đâu ạ.”

Bạch Hòa và Ngôn Dịch nhìn nhau, trong mắt đều là kiểu không nói nên lời.

Đối với trưởng bối, những câu nịnh nọt của Kỳ Lãng rất hợp lòng người, cô chú trong tiểu khu này đều thích anh.

Ngôn Dịch thì trái ngược với anh, cậu là người khiêm tốn, lặng lẽ làm việc, không bao giờ nói lời nịnh nọt.

Bạch Hâm Thành và Đường Tâm biết tính tình của Ngôn Dịch, khi nói chuyện với Kỳ Lãng cũng không quên gắp đồ ăn cho Ngôn Dịch, hy vọng cậu đừng nghĩ nhiều.

Kỳ Lãng vui vẻ nói: “Cha mẹ chỉ gắp đồ ăn cho Ngôn Dịch thôi.”

"Vậy mẹ cũng gắp cho con." Nói xong, Đường Tâm gắp cho anh một miếng bụng cá.

“Bạch Hòa tự mình ăn được không, không cần cha mẹ gắp đồ ăn cho chứ.”

“Con cũng không phải trẻ con.” Cô nhìn Ngôn Dịch trầm mặc, lại nhìn Kỳ Lãng đang cười xán lạn như hoa đào: “Con có thể tự mình làm được!”

Hai người này giống như đang tranh giành tình cảm, con gái ruột là cô còn chưa nói gì, bọn họ định cướp cha mẹ của cô phải không?

Bạch Hâm Thành nói đùa: “Kỳ Lãng, bây giờ con gọi chúng ta là cha mẹ, tương lai phải làm con rể nhà chúng ta đó.”

Bạch Hòa hít một hơi, suýt chút nữa nghẹn chết.

Kỳ Lãng thuận miệng nói: “Không cần tương lai ạ, hôm qua Bạch Hòa đã đồng ý lời tỏ tình của con.”

--------