Kỳ Lãng lau vết rách ở khóe miệng, nhàn nhã ngồi ở sofa nói: “Hoa Ly Nhỏ, em trai không cố ý, đừng trách cậu ta, trẻ con xúc động là chuyện bình thường, lúc tôi lớn bằng cậu ta cũng..."
"Cậu mẹ nó chỉ lớn hơn tôi một tuổi!" Ngôn Dịch không thể chịu nổi cách nói móc của anh nên giận dữ cắt lời.
"A Dịch!" Bạch Hòa thật sự tức giận, "Cậu đang nói mẹ nó mẹ nó với ai vậy! Ở nhà không chửi thề, sao ra ngoài lại chửi thề! Ở trường cậu cũng như vậy sao!"
Lúc cô tức giận, Ngôn Dịch lựa chọn xuống nước nói: "Thực xin lỗi, Bạch Hòa."
"Tôi là chị gái của cậu."
Ngôn Dịch mím môi, không chịu mở miệng kêu "chị".
Kỳ Lãng cũng đoán ra tâm tư của tiểu tử này, anh nhàn nhã ngồi xuống ghế nói: "Hoa Ly Nhỏ, cậu đã nghe qua câu này chưa, bé hơn không gọi chị, có ý xấu."
Ngôn Dịch bị lời này xúc phạm muốn lao tới đánh anh, Bạch Hòa đứng trước mặt Kỳ Lãng tức giận nói: "Ngôn Dịch, hôm nay cậu điên rồi, ngay cả chị cậu cũng muốn đánh có phải không?"
Ngôn Dịch lập tức dừng lại, chó săn nổi điên lập tức biến thành chó con ngoan ngoãn: “Tớ không... không có.”
“Nếu không nhận tớ là chị thì đừng nói xin lỗi nữa, xin mời đi ngay lập tức.”
Bạch Hòa cảm thấy mình phải sửa những tật xấu của Ngôn Dịch, nếu không với tính tình này khi lên đại học không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Vốn dĩ Ngôn Dịch nhỏ hơn cô, từ nhỏ đã mất cha mẹ, ăn nhờ ở đậu ở nhà cô. Cha Ngôn còn hy sinh mạng sống của mình để cứu cô, Bạch Hòa từ nhỏ đã cảm thấy mình có trách nhiệm và nghĩa vụ rất lớn đối với Ngôn Dịch.
Cô phải để cậu lớn lên thật tốt, bảo vệ cậu suốt đời, tận mắt nhìn thấy cậu hạnh phúc, để cô có thể xứng đáng với ơn cứu mạng của cha Ngôn.
Ngôn Dịch không muốn làm cô tức giận thêm nữa, khi sự oán giận tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ chuyển thành chán ghét.
Cậu không thể để Bạch Hòa chán ghét mình được.
"Thật xin lỗi." Đầu lưỡi của cậu cắt ra ba chữ này tràn đầy không cam lòng.
“Nói với tớ làm gì, nói với Kỳ Lãng đi.” Cô không nhân nhượng.
Ngôn Dịch ngẩng đầu nhìn thanh niên lười biếng ngồi trên ghế đơn: “Kỳ Lãng, thực xin lỗi, là tôi quá xúc động.”
Kỳ Lãng nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đắc thắng: “Không sao, ai bảo tôi là anh trai cậu chứ.”
Anh nhấn mạnh từ "anh trai".
Tóm lại, hôm nay nhất định không chơi thêm được nữa, Bạch Hòa đi vào phòng vệ sinh sửa soạn lại rồi cùng Ngôn Dịch ra khỏi biệt thự.
Trên con đường rải sỏi, Bạch Hòa đi phía trước, theo sau là Ngôn Dịch.
Mặt trời ẩn sau đám mây, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Ngôn Dịch ủ rũ đi phía sau cô, trong lòng tràn đầy tâm sự, Bạch Hòa dừng lại, cậu suýt đυ.ng phải cô nên vội vàng phanh gấp
Cô kéo cậu đến gốc cây bạch đàn, dịu dàng nói: “Vẫn còn giận?”
"Không có."
"Chắc chắn là giận, tớ bảo cậu xin lỗi Kỳ Lãng khiến cậu cảm thấy mất mặt phải không?"
Ngôn Dịch im lặng.
Không phải cậu cảm thấy mất mặt, mà là...
Bản chất của Kỳ Lãng là một tên ăn chơi trác táng, tại sao cô có thể yên tâm đóng cửa chơi game trong phòng cùng với Kỳ Lãng được cơ chứ.
Cô tin tưởng Kỳ Lãng đến mức không sợ cậu ta làm chuyện xấu.
Hay là… trong lòng cô cũng hy vọng Kỳ Lãng sẽ làm gì đó?
Ngôn Dịch thật sự không dám nghĩ nữa.
"Kỳ Lãng là người ngoài, chúng ta là người một nhà." Bạch Hòa dịu dàng nói với cậu: "Lúc ở riêng như thế nào cũng không sao, nhưng Ngôn Dịch, cậu không thể vô lễ như vậy với người ngoài, tương lai vào đại học hoặc ra xã hội cậu như thế này cậu nhất định sẽ bị thiệt thòi, tớ không muốn nhìn thấy cậu chịu thiệt thòi!"
Trên thực tế, Ngôn Dịch ăn nhờ ở đậu nhiều năm, tuổi tâm hồn của cậu cũng trưởng thành hơn cô, thậm chí có khi còn trưởng thành hơn Kỳ Lãng.
Cậu chỉ thích giả vờ không biết gì trước mặt cô mà thôi.
Bạch Hòa có một loại cảm giác trách nhiệm khó có thể diễn tả được đối với cậu, Ngôn Dịch muốn dùng ý thức trách nhiệm này để khiến cô không thể buông tha mình.
Cậu nói: “Ý của cậu là, quan hệ của chúng ta còn thân thiết hơn mối quan hệ giữa cậu và Kỳ Lãng sao?”
"Cậu đang nghĩ gì vậy! Đó là đương nhiên!" Bạch Hòa không chút do dự nói: "Chúng ta và cậu ấy là bạn bè, cậu và tớ là người nhà, có thể giống nhau sao?"
Câu nói này phá tan sự không cam lòng trong lòng Ngôn Dịch.
Đúng vậy, trong lòng Bạch Hòa, cậu là người nhà.
Vết sẹo trên cổ cô không để ai nhìn thấy, đi đâu cũng bịt kín, Kỳ Lãng cũng không được phép nhìn thấy.
Nhưng cô có thể vô tư cởi chiếc khăn đen quanh cổ trước mặt cậu.
Cô cùng Kỳ Lãng có quan hệ tốt thì như thế nào, giữa cậu và Bạch Hòa... Kỳ Lãng không thể xen vào.
Ngôn Dịch thở phào nhẹ nhõm, cậu đi tới, cẩn thận nắm lấy tay Bạch Hòa, xoa xoa hình lưỡi liềm nhỏ trên móng tay cô.
Bạch Hòa ngửi thấy mùi hương của cậu, hoàn toàn khác với mùi chanh tươi của Kỳ Lãng, cơ thể Ngôn Dịch rất ngọt ngào, giống như kẹo bơ thỏ trắng.
Có lẽ đó là mùi hương ngọt ngào của loại nước giặt nhà họ sử dụng, cô cũng có.
Hương vị ấm áp, hương vị gia đình.
Nhưng bây giờ cậu đã lớn lên, cao 1 mét 85, còn có thể cao hơn nữa vì vẫn chưa trưởng thành xong.
Nắm tay như vậy không thích hợp, Bạch Hòa rút tay lại.
Ngôn Dịch bướng bỉnh cầm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cậu nắm.
Một cơn gió thổi qua, hoa phượng rơi xuống ven đường.
Nhìn thấy cậu trở lại thành cún lớn ngoan ngoãn, Bạch Hòa cười, kiễng chân xoa đầu cậu: “Tính tình của cậu vẫn như một đứa trẻ, khi còn nhỏ cậu đã bướng bỉnh, giống như con chó nhà chú hàng xóm vậy, cắn chết không buông."
“Tớ không phải trẻ con.” Ngôn Dịch nghiêm túc nói: “Tớ đã lớn rồi.”
"Lớn rồi còn đánh nhau với Kỳ Lãng."
"Tớ tưởng cậu ta ức hϊếp cậu, tôi nhắn tin mà cậu suốt hai tiếng đồng hồ không trả lời."
“Tớ đang chơi game.” Bạch Hòa bất đắc dĩ nói: “Cho nên trong đầu cậu suốt ngày có đủ loại suy nghĩ vớ vẩn gì thế, lén lút xem phim khiêu da^ʍ sau lưng tớ à?”
Ngôn Dịch lập tức đỏ mặt.
Nhưng cậu không hề nói dối trước mặt Bạch Hòa, cậu không phủ nhận, gật gật đầu.
"Ui cha, quả nhiên là như vậy! Cậu là đứa trẻ hư." Bạch Hòa đặt tay lên lưng cậu, "Mau nói xem lần sau còn dám không?"
Ngôn Dịch cũng cười, giả vờ như không thể thoát khỏi cô: “Không dám nữa.”
"Ngoan đến vậy sao."
“Lần sau không xem sau lưng nữa, chúng ta cùng xem nhé, chị?”
Mỗi lần làm điều gì xấu, cậu đều gọi chị bằng giọng điệu trêu chọc.
Thật sự, tất cả mọi người, kể cả cha mẹ đều cho rằng Ngôn Dịch là một cậu bé thật thà giản dị, nhưng Bạch Hòa biết cậu có lúc còn xấu xa hơn cả Kỳ Lãng!
Cô tức giận đến đỏ bừng mặt, đuổi đánh cậu suốt chặng đường.
Ngôn Dịch mỉm cười né tránh, nhưng Bạch Hòa không chịu buông tha, cậu để cô lao vào vòng tay mình, họ ôm nhau ngã xuống bãi cỏ ướt.
Bên cửa sổ, Kỳ Lãng từ xa nhìn bọn họ đuổi bắt đánh nhau rất lâu.