Bạch Hòa do dự mấy giây, hỏi anh: "Vào phòng cậu làm gì?"
Kỳ Lãng nhận ra sự do dự của cô gái nhỏ, anh ngước mắt lên, cười nhẹ: “Sao vậy, Hoa Ly Nhỏ sợ tôi sao?”
"Ai sợ cậu! Cậu có gì mà phải sợ!"
Sau đó, cô đi lên lầu, đi qua người anh còn đẩy một cái.
Kỳ Lãng lười biếng đi theo sau cô, cùng cô vào phòng, sau khi vào, Bạch Hòa nhìn thấy một máy chơi game mới toanh trên mặt đất, cô kinh ngạc nói: "Oa!"
Anh quả nhiên là rủ cô đến để chơi game!
"Mới tới, tôi đã tải xuống một trò chơi zombie, hay hơn Resident Evil nhiều, có muốn chơi cùng không?"
"Tôi muốn, tôi muốn!"
Bạch Hòa để túi nhỏ xuống, hận không thể ngồi luôn trên đệm, cầm lấy máy chơi game chơi luôn: “Tôi chơi không giỏi lắm.”
“Là trò chơi vừa nâng cấp, tôi cũng chưa chơi qua, chờ cậu tới đó.” Anh ngồi xuống đệm bên cạnh cô.
"Vậy hôm qua cậu bảo tôi đến nhà cậu chỉ để chơi trò này với cậu sao?"
Kỳ Lãng dùng điều khiển từ xa mở máy chiếu, kết nối thiết bị trò chơi rồi thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Vậy tại sao không gọi thêm Ngôn Dịch? Cậu ấy cũng thích chơi game."
"Chơi tệ nhưng thích chơi, có thêm cậu ta, chúng ta đừng nghĩ có thể chơi game tử tế."
"Nói cũng đúng."
Bạch Hòa bấm vào chế độ dạy chơi, chăm chú học theo, cô có 100% nhiệt tình khi chơi game, mỗi khi có game hay mới ra mắt, Kỳ Lãng sẽ mời cô đến nhà chơi cùng.
Cô luôn mang theo Ngôn Dịch đi theo, nhưng không ngờ Kỳ Lãng lại không muốn Ngôn Dịch tới.
Nhưng cũng phải nói Ngôn Dịch, cậu chơi game quá dở, ngay cả Bạch Hòa cũng có thể chơi giỏi hơn cậu.
Hai người chơi hết cấp này đến cấp khác, phối hợp bắn súng khá ăn ý, thỉnh thoảng, Kỳ Lãng sẽ đi solo, Bạch Hòa sẽ tìm kiếm trang bị xung quanh, nếu có nguy hiểm, Kỳ Lãng sẽ nói -
"Cậu tới đây, đi phía sau tôi."
"Tôi không cần đứng sau lưng cậu, tôi cũng rất mạnh."
"Cậu giúp tôi xem phía sau, chúng ta là đồng đội, cần phải phối hợp."
Anh nói rất có lý, Bạch Hòa đi phía sau anh, đề phòng có zombie đánh lén.
Ở màn cuối cùng của cửa đầu tiên, hai người từ trong đống xác của zombie bò ra, gian nan giành chiến thắng, Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm thả lỏng ngã lên đùi Kỳ Lãng: "A! Cuối cùng cũng thắng rồi!"
Kỳ Lãng cầm lấy một viên sôcôla trên bàn, bóc vỏ nhét vào miệng: “Kỹ năng không tệ.”
Cô gái nhỏ phồng má lên: “Haha, cậu có cảm thấy chúng ta là đồng đội siêu ăn ý không?”
"Đương nhiên."
Kỳ Lãng nhấp một ngụm cocacola, yết hầu khẽ động, nhìn thấy nụ cười trong mắt cô, anh nhịn hông được mỉm cười vỗ đầu cô: “Cậu thật ngốc…”
"Cậu mới ngốc."
Hai người tiếp tục chơi cửa thứ hai, cửa sau yêu cầu đeo thiết bị cảm ứng và chiến đấu tay đôi với zombie, Bạch Hòa nói cô không thể làm được nên để Kỳ Lãng làm.
Kỳ Lãng đeo một thiết bị cảm biến cơ thể trên cổ tay, đấm móc trái phải, khí thế ngất trời, đấm phấn khích tới mức cởi cả áo ngoài.
Bạch Hòa há to miệng khi nhìn thấy cơ bắp săn chắc và mồ hôi của anh.
Anh mạnh quá.
Dáng vẻ anh đấm nhau thật ngầu!
"Hoa Lan Nhỏ, đừng ngây ra đó nữa, giúp tôi bắn." anh thở hổn hển, "Yểm trợ cho tôi."
"À được!" Bạch Hòa nhanh chóng nắm lấy tay cầm và cẩn thận quét sạch kẻ thù.
Lúc này, dưới lầu có tiếng gõ cửa dồn dập.
"Mẹ nó, ai thế?"
"Để tôi đi mở cửa!" Bạch Hòa vội vàng nói.
"Bỏ đi, để tôi, cậu chơi đi."
Kỳ Lãng tháo cảm biến ra, dùng áo lau mồ hôi rồi đi xuống lầu.
Sau khi mở cửa, Ngôn Dịch và Kỳ Lãng nhìn nhau.
Vẻ ngoài của Ngôn Dịch gầy gò, cho dù đứng dưới ánh mặt trời chói chang, làn da của cậu vẫn trắng lạnh.
Phản ứng đầu tiên theo tiềm thức của Kỳ Lãng là--
Xong rồi, chơi game mà không gọi cậu ta.
Với tính tình keo kiệt hay báo thù của tên này, chắc chắn là sẽ bị trả thù đến chết.
Ngôn Dịch chỉ thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, thở gấp, nửa thân trên trần trụi...
Giống như vừa trải qua việc gì đó vui sướиɠ, tê tái...
Máu trong người sôi lên, cậu đấm thẳng vào mặt Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng bất ngờ không kịp đề phòng, loạng choạng lùi lại hai bước, mới ổn định được cơ thể.
"Ngôn Dịch, cậu có bệnh à!"
Ngôn Dịch túm cổ Kỳ Lãng, đẩy anh đè lên tường, tiếp tục đấm vào mặt anh.
Kỳ Lãng không phải là người để người khác ức hϊếp, sau khi phản ứng lại, anh liền nắm lấy cổ tay Ngôn Dịch, nhấc chân đá cậu ra ngoài.
Thiếu niên như chó điên lao tới, đáy máy lộ tơ máu, cố gắng hết sức như muốn cắn anh thành từng mảnh.
Kỳ Lãng vội vàng nghiêng người, lợi dụng tình thế phản kích, đè cậu xuống: "Thần kinh à! Vừa tới đã động thủ, không phải chỉ là chơi game không gọi cậu thôi sao, có cần phải làm thế không!"
"Cậu dám ức hϊếp Bạch Hòa!"
"Tôi khi nào bắt nạt cậu ấy, cũng đâu phải đối chiến!"
Cuộc trò chuyện giữa hai người hoàn toàn không phải trên cùng một kênh, Bạch Hòa nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài thì đoán rằng hai người chắc chắn bắt đầu đánh nhau.
Nhưng trò chơi trên tay vẫn chưa kết thúc, nếu dừng lại vào lúc này rất có thể phải bắt đầu lại.
Thế là cô tiếp tục kiên nhẫn chơi.
Dù sao thì Kỳ Lãng và Ngôn Dịch từ nhỏ đã đánh nhau, không có tai nạn chết người là được.
Cuối cùng, sau khi vượt cửa thành công, Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm ném bộ điều khiển xuống và chạy ra ngoài--
"Dừng lại! Đừng đánh nữa!"
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đã ngừng đánh nhau từ lâu, lúc này đối mặt như kẻ thù, thở hồng hộc.
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa liền chạy tới ôm lấy mặt cô, lo lắng hỏi: “Cậu có bị ức hϊếp không?”
"Ức hϊếp gì, ai ức hϊếp tớ?"
Nhìn thấy cậu như vậy, Kỳ Lãng lúc này mới muộn màng phản ứng lại.
Anh và Bạch Hòa vẫn còn đang lơ ma lơ mà, mà tên vị thành niên Ngôn Dịch này lại nghĩ đến cái đó trước.
Kỳ Lãng kéo tay Ngôn Dịch ra, đẩy cậu ra rồi kéo Bạch Hòa đứng về phía sau mình: “Tôi và Hoa Ly Nhỏ chỉ chơi game mà thôi, đầu óc cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Chỉ là chơi game?” Ngôn Dịch cau mày, không tin.
"Cậu có muốn đi lên xem một chút không?"
Tận mắt thấy mới tin, Ngôn Dịch bước lên lầu, quả nhiên nhìn thấy một máy chơi game, trên thảm có tay cầm và cảm biến chuyển động, bên cạnh là một đĩa trái cây và kẹo.
Nhưng mà Ngôn Dịch từ trước tới nay luôn tỉ mỉ cẩn thận, cậu đi quanh phòng, mở ngăn kéo tủ giường của Kỳ Lãng, lấy ra một hộp Durex chưa mở và ném nó vào chân Kỳ Lãng khi anh bước vào --
"Đây là cái gì?"
Kỳ Lãng nhìn chiếc hộp, lại nhìn Ngôn Dịch đang tức giận, trong mắt có chút ý vị thâm trường: "Đây là cái gì cậu còn không nhận ra sao?"
“Cậu định dùng nó với ai?” Đôi mắt của Ngôn Dịch run rẩy.
Bạch Hòa từ phía sau Kỳ Lãng đi ra, nhặt chiếc Durex dưới đất lên, nhìn một lượt rồi tò mò nhìn Kỳ Lãng: “Đây không phải là cái hộp hôm qua mua sao?”
Kỳ Lãng cười đùa: “Tôi không muốn làm bẩn ga trải giường lúc tự xử nên mua được chưa, dọn dẹp rất phiền phức.”
"..."
Bạch Hòa lại nhìn Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch có chút xấu hổ, không có gì để nói.
Đều là đàn ông, đều có những chuyện phải làm như nhau, lúc dọn dẹp thực sự rất phiền toái.
"Đã phá án xong." Bạch Hòa ra vẻ người làm chị, nghiêm túc nói: "A Dịch, cậu đánh Kỳ Lãng, có phải nên giải thích một chút không?"
Ngôn Dịch mím chặt môi, trên trán nổi gân xanh.
Kỳ Lãng cười khinh thường.
Ngôn Dịch cảm thấy mình không sai, chỉ là phản ứng hơi thái quá.
Nhưng... việc này không thể xảy ra sơ suất, đề phòng một chút không thừa.
“A Dịch.” Vẻ mặt Bạch Hòa trở nên nghiêm túc hơn: “Xin lỗi Kỳ Lãng.”