Nửa đêm, Bạch Hòa bị đánh thức bởi cơn đau quặn bụng dữ dội, cô ôm bụng đau đớn cuộn tròn.
Cô khó khăn bò ra khỏi giường chạy vào phòng vệ sinh cảm giác đau quặn ở bụng dưới không hề thuyên giảm chút nào, cô khó chịu ôm gối.
"Đau, đau, đau quá."
Ngôn Dịch ngủ không sâu lắm, cậu chú ý tới động tĩnh bên cạnh liền đi tới gõ cửa: “Bạch Hòa, tớ vào có được không?”
"Vào đi…"
Cậu bước vào căn phòng nhỏ màu xanh bạc hà của cô, ngồi xổm bên giường, lo lắng nhìn cô: “Đau lắm sao?”
Bạch Hòa mở mắt nhìn Ngôn Dịch.
Cậu mặc một chiếc áo đen bó sát, làn da trắng lạnh lẽo cùng cánh tay cơ bắp trông rất mạnh mẽ.
Cậu đỡ cô dậy, đứng dậy đi tìm thuốc trong ngăn kéo của cô.
Không còn một viên ibuprofen nào cả, chỉ còn một cái vỏ rỗng.
"Hết rồi sao?"
"Hình như lần trước... hết rồi, tớ còn định đi mua nhưng lần nào cũng quên mất."
Ngôn Dịch thở dài: “Lần sau hết rồi nhớ phải nói cho tớ biết.”
Cô rất hay quên, nhưng Ngôn Dịch sẽ không bao giờ quên bất cứ điều gì.
Nhìn thấy cậu đi ra ngoài, Bạch Hòa vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
Cậu ngồi bên giường mặc quần dài vào: “Đi mua thuốc.”
“Bây giờ đã gần nửa đêm rồi.”
"Hiệu thuốc 24 giờ."
Ngôn Dịch nói xong liền đẩy xe đạp vào thang máy.
Nhìn bản đồ, hiệu thuốc 24 giờ gần nhất cách tiểu khu Sâm Dữ sáu km, Ngôn Dịch đạp xe suốt quãng đường, cậu đi thẳng đến hiệu thuốc để mua ibuprofen và đạp xe về nhà không ngừng nghỉ.
Khi bước vào nhà, Bạch Hòa thấy cậu mình đầy mồ hôi, áo cũng ướt đẫm, trên trán có nước nhỏ giọt.
Cậu đi rồi quay lại chưa đầy nửa giờ, có thể tưởng tượng được cậu đã đi nhanh tới mức nào.
"Đồ ngốc, bắt taxi đi không được sao."
Ngôn Dịch đỡ cô ngồi dậy, đưa viên thuốc vào miệng, đưa ly nước cho cô: “Tớ vội quá, quên mất.”
Bạch Hòa uống thuốc, thoải mái nằm xuống, Ngôn Dịch cho cô một chiếc máy sưởi tay để lên bụng cho ấm bụng nhưng Bạch Hòa lại cảm thấy nó rất nóng, vì vậy nên Ngôn Dịch dùng tay ủ ấm bụng cho cô.
Xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu, vừa phải, rất thoải mái.
Không còn đau nhiều nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười.
“Cậu cười cái gì?” Cậu có chút ngượng ngùng, ánh mắt nhìn về phía mép giường.
"A Dịch, không có cậu thì người chị như tớ biết làm sao bây giờ, cuộc sống chắc chắn sẽ vất vả lắm."
Đây không phải là lời Bạch Hòa nói mà là mẹ cô thường hay nói đùa, nói ôi trời ơi, sau khi Ngôn Dịch đến nhà chúng ta, đã chăm sóc Hoa Ly Nhỏ từ người bình thường thành một kẻ tàn tật.
Bởi vì cha mẹ thường kinh doanh vào ban đêm, ban ngày phải ngủ bù, vừa dậy phải đi chợ mua nguyên liệu để mở cửa hàng nên định thuê bảo mẫu cho Bạch Hòa, nhưng trong nhà không có chỗ cho bảo mẫu.
Ban đầu họ lo lắng cho cuộc sống của hai đứa nhưng không ngờ rằng Ngôn Dịch lại giỏi chăm sóc người đến vật, nấu ăn giỏi biết làm việc nhà nên cha mẹ không cần lo lắng nữa.
Ngôn Dịch bịt mắt cô lại, bảo cô ngủ nhanh đi và đừng nhìn thẳng vào cậu như vậy nữa.
Thật ngượng ngùng.
Bạch Hòa vẫn mở mắt nhìn cậu, khóe môi nở nụ cười.
“Không có A Dịch, tớ thành người tàn phế mất.”
"Không thể sống thiếu tớ?"
"Đúng vậy!"
"Vậy thì đừng rời đi, mãi mãi ở cùng nhau."
"Được." Bạch Hòa thở dài, "Nhưng chúng ta cũng có lúc phải tách ra, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn."
“Đừng nói những lời như vậy.” Sắc mặt Ngôn Dịch tối sầm, hiển nhiên không vui, “Bữa tiệc của chúng ta sẽ không bao giờ tàn.”
"Vậy chúng ta phải cố gắng kiếm tiền mua một căn biệt thự lớn! Như vậy, sau này cho dù kết hôn, chúng ta cũng có thể cùng nhau sống." Bạch Hòa ngây thơ nói.
Ngôn Dịch không phản ứng lại câu cuối cùng của cô, ánh mắt trở nên mờ mịt.
……
Khi Ngôn Dịch tắm xong quay lại, Bạch Hòa đã ngủ say.
Cậu đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, không có sự cho phép của cô, trực tiếp bước vào, ngồi xổm bên cạnh chiếc giường đơn của cô.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi đẹp, chiếc mũi thẳng và đôi môi hồng nhuận của cô...
“Cậu muốn cưới ai?” Giọng anh trầm thấp dịu dàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ngôn Dịch bước ra ngoài, cha mẹ cuối cùng cũng đã giải quyết xong việc ở quầy bán đồ ăn và trở về nhà, vẻ mặt của họ có chút mệt mỏi.
"Chú, dì."
"Ngôn Dịch, con còn chưa ngủ sao?" Bạch Hâm Thành kinh ngạc nói: "Không phải chú đã bảo con đi ngủ sớm sao?"
"Chị đau bụng nên con đi mua thuốc, mới trở về."
“Chuyện gì thế?” Mẹ Đường Hân đặt sổ sách xuống, lo lắng: “Ăn lung tung bị đau bụng sao?”
"Dì cả đến, không có việc gì đâu ạ."
Bà thở phào nhẹ nhõm.
"Dì và chú cũng vừa xong việc, hôm nay tốt nghiệp, công việc làm ăn thật sự rất tốt." Bạch Hâm Thành vui mừng nhìn Ngôn Dịch, "Tiểu Ngôn, con vất vả rồi."
"Đây là việc con nên làm."
Ngôn Dịch từ trong bếp lấy ra hai chén canh trứng: “Chú dì, con vừa hâm lại, nghĩ hai người trở lại có thể ăn cho bụng đỡ đói trước khi ngủ.”
"Ồ, nhóc con này." Đường Hân ngượng ngùng nói: "Con còn nhỏ như vậy lại để con chăm sóc chúng ta, sau này đừng làm như vậy nữ, chú dì ăn trong cửa hàng là được ròi."
"Không có gì, sau khi tốt nghiệp, không biết còn có thể làm được như vậy bao nhiêu lần nữa."
Bạch Hâm Thành nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện này, trong lòng cảm thấy thân thiết hơn cả con ruột của mình.
"Ngôn Dịch, chú với dì đã thương lượng, con ở nhà chúng ta đã nhiều năm như vậy, vậy con chuyển luôn hộ khẩu đến nhà chúng ta, chúng ta nhận nuôi con, sau này coi như chú dì là cha mẹ con luôn có được không."
"Đúng vậy." Đường Hân vội vàng nói: "Chuyện này dì và chú cũng đã thương lượng nhiều năm, lúc đó con còn nhỏ, dì sợ con không thể tiếp nhận cha mẹ mới. Bây giờ con cũng đã mười bảy, đã trưởng thành, chú dì thật sự hy vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà, chị con cũng sẽ rất vui vẻ.”
Bàn tay của Ngôn Dịch để sau lưng siết chặt thành nắm đấm.
"Chú dì, cảm ơn hai người, hai người thật sự rất tốt với con, nhưng con có cha mẹ ruột của mình, thật xin lỗi, con không thể đồng ý."
Bạch Hâm Thành và Đường Hân lúng túng nhìn nhau, vội vàng nói: “Chú dì không phải muốn thay thế cha mẹ của con, chú dì chỉ hy vọng chúng ta có thể trở thành một gia đình.”
Ngôn Dịch im lặng một lúc và mỉm cười dịu dàng với họ--
"Chú dì, chúng ta đương nhiên sẽ trở thành một gia đình, điều đó không thể nghi ngờ."