Bộ Ba Khó Đoán

Chương 4: Giúp tớ lấy đồ chỗ Kỳ Lãng

“Đinh” Cửa thang máy mở ra, Bạch Hòa bước ra ngoài, ánh sáng ấm áp phát ra từ cuối hành lang mờ mịt, Ngôn Dịch đã mở cửa chờ cô.

Cậu và Kỳ Lãng có chiều cao tương đương nhau, nhưng dáng người cậu gầy hơn Kỳ Lãng, cơ bắp Kỳ Lãng giống như người mẫu nam, Ngôn Dịch cũng có cơ nhưng mặc quần áo vào thì trông rất gầy, không khỏe mạnh như Kỳ Lãng.

“Về rồi à.” Cậu đón cô vào nhà, lấy đôi dép thỏ trong tủ giày ra đưa cho cô.

"Ơ hôm nay cậu không đến buổi họp mặt với các bạn cùng lớp tự nhiên à?"

“Tớ nghĩ tối nay công việc kinh doanh ở quán của chú Bạch chắc chắn rất tốt nên tới giúp, nhưng chú ấy nói hôm nay bận cả đêm, sợ cậu đi về nhà ở một mình không an toàn nên mới nhờ tớ quay lại chờ cậu."

"Haha, không ngờ cậu còn tốt như vậy."

Cô thay giày, cởi khăn quàng cổ màu đen ra ném lên ghế sofa, cầm lon Coca đá trên bàn uống vài ngụm: “Nóng quá.”

Vết sẹo bỏng ở một bên cổ lộ ra, giống như một tảng đá lốm đốm lộ ra trên mặt biển tĩnh lặng.

Xấu xí, dữ tợn...

Cho nên dù mùa đông hay mùa hè, cô luôn quàng một chiếc khăn lụa đen để che đi vết sẹo.

Vết sẹo này là do một trận hỏa hoạn gây nên khi cô mười tuổi, ngọn lửa đã thiêu rụi nhiều ngôi nhà, người cha lính cứu hỏa của Ngôn Dịch đã không để ý có thể sẽ nguy hiểm tính mạng mà chạy vào bế Tiểu Bạch Hòa từ trong phòng ra, để cô ở đệm cứu hóa dưới lầu, cứu cô một mạng.

Nhưng mà cha Ngôn lại bị xà nhà rơi xuống đè lên, không thể thoát ra ngoài kịp thời nên mất mạng.

Mẹ của Ngôn Dịch qua đời vì bạo bệnh chưa đầy một năm sau khi hạ sinh cậu, khi cậu 9 tuổi cha cũng qua đời, cậu trở thành cô nhi, sống cùng họ hàng, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Trong hai năm ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác, cậu ngày càng ít nói và không thích cười.

Sau đó, họ hàng rời khỏi thành phố Nam Tương, họ không muốn đưa Ngôn Dịch đi cùng nên đã gửi cậu đến nhà Bạch Hòa, còn nói cha anh đã hy sinh để cứu Bạch Hòa nên gia đình họ phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ này.

Cha mẹ Bạch Hòa rất biết ơn cha của Ngôn Dịch nên họ đương nhiên không nói hai lời để Ngôn Dịch sống trong nhà, đảm nhận trách nhiệm chăm sóc và nuôi dưỡng cậu.

Mấy năm nay, cha mẹ Bạch Hòa cùng nhau mở một quán ăn ở chợ đêm, cũng kiếm được một ít tiền, họ mua một căn nhà ở khu trường học, tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, nuôi hai đứa con không thành vấn đề.

Vì cha mẹ kinh doanh ở chợ đêm nên luôn đi sớm về muộn, có khi còn cả đêm không về, Bạch Hòa đặc biệt sợ ma, cô thường xuyên một mình bật đèn, nằm trên giường run rẩy đến tận bình minh.

Từ khi Ngôn Dịch đến ngôi nhà này, cậu đã trở thành vị cứu tinh của Bạch Hòa!

Ngôi nhà này nằm trong khu chung cư gần trường học trong thành phố, gần biển, chất lượng khá cao và giá mua không hề rẻ, năm đó nhà Bạch Hòa phải dùng tất cả tiền tiết kiệm và một ít tiền góp nhặt của họ hàng mới mua được một căn hộ nhỏ ở đây, ngôi nhà có một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ nên Bạch Hòa chỉ có thể chia phòng riêng của mình cho Ngôn Dịch.

Căn phòng nhỏ dùng tấm gỗ lớn chia thành hai phòng, Bạch Hòa ở phòng trong và Ngôn Dịch ở phòng ngoài, có thể khóa cửa nhưng Bạch Hòa không bao giờ khóa cửa vì sợ ma.

Khi còn nhỏ, cô thậm chí còn ôm một chiếc gối nhỏ, nửa đêm chạy đến phòng Ngôn Dịch ngủ chung giường với cậu.

Cậu kém cô một tuổi nên Bạch Hòa coi cậu như em ruột của mình.

Sau này dần trưởng thành, Ngôn Dịch hiểu được nam nữ khác biệt, không còn cho Bạch Hòa vào phòng mình nữa, Bạch Hòa cũng biết cô không nên như vậy, nhưng cô vẫn không dám ngủ một mình nên luôn để mở cửa phòng, chỉ cần cô gọi tên cậu thì cậu sẽ đáp lại, như vậy cô sẽ không còn sợ hãi nữa.

Tất nhiên, thời kỳ trưởng thành sẽ có những khoảnh khắc đáng xấu hổ, có vài lần Bạch Hòa không suy nghĩ lao thẳng vào nhà, tình cờ nhìn thấy Ngôn Dịch đang cởi nửa quần, "xoạch" một tiếng kéo lên.

Bạch Hòa vội vàng che mắt, sờ tường đi về phòng, lớn tiếng tuyên bố: "Người chị này cái gì cũng chưa nhìn thấy!"

Thực tế là cô đã nhìn thấy mọi thứ.

Da Ngôn Dịch rất trắng, dáng người rất đẹp, còn có cả cơ bụng.

May là Ngôn Dịch chưa bao giờ trách móc cô, cậu nói với cô: “Nếu tớ ở trong phòng còn đóng cửa thì cậu phải gõ cửa, đã biết chưa?”

"Nhưng mỗi lần muốn vào phòng mình lại phải gõ cửa thì rất phiền."

"Tớ không phải lúc nào cũng đóng cửa, chỉ khi thay quần áo..."

"Vậy cậu có thể khóa cửa lại, để tớ không vào được, cũng không quấy rầy cậu thay quần áo."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Ngôn Dịch chưa bao giờ khóa cửa, bởi vì đây là nhà của Bạch Hòa, mặc dù cậu coi nơi này như nhà của mình, nhưng... từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu nên Ngôn Dịch hiểu được--

Phải biết đúng mực.

……

Bạch Hòa vừa về đến nhà liền ngã người xuống ghế sofa.

Bạch Hòa lười biếng đưa tay về phía cậu, cậu do dự một giây, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Cô kéo cậu xuống ngồi cạnh mình, thoải mái đặt một chân lên đùi cậu: “A Dịch, cậu không biết hôm nay xấu hổ thế nào đâu! Tớ thật sự… a a, tớ sau này sẽ không tham gia họp lớp bao giờ nữa!”

Ánh mắt Ngôn Dịch dời xuống, nhìn đến đôi chân trắng nõn của cô đang đè lên chân mình...

Cậu muốn giữ chân cô, di chuyển ra xa một chút nhưng...

Nó không hề di chuyển.

Ngôn Dịch kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của cô về lời tỏ tình của lớp trưởng Trần Đắc và việc Kỳ Lãng đã giải vây cô như thế nào.

Những ngón tay mảnh khảnh của cậu lần xuống cổ cô, xoa xoa vùng da bỏng rát trên cổ và quan sát màu sắc của vết sẹo.

Bạch Hòa cảm thấy có chút ngứa ngáy, đẩy tay cậu ra: "Cậu có nghe tớ nói không?"

"Nghe, trước đây cậu có biết lớp trưởng thích cậu không?"

"Hôm nay tớ mới biết!" Bạch Hòa nắm lấy cánh tay cậu, nhiệt tình nói: "Cậu có biết cậu ấy tỏ tình với tớ như thế nào không? Cậu ấy gọi tớ ra ngoài rồi mặt đối mặt gửi tin nhắn wechat cho tớ! Tớ biết cậu ấy hướng nội, nhưng không ngờ lại xấu hổ như vậy!"

“Nói người ta, cậu không phải cũng vậy sao, học kỳ trước có người đồn cậu và Kỳ Lãng yêu sớm, cậu đến văn phòng giải thích với giáo viên, còn phải gõ một đoạn văn trong ứng dụng ghi nhớ rồi mới đọc lại để giải thích."

Bạch Hòa đột nhiên đỏ mặt: "Tớ, tớ, tớ... đó là vì tớ muốn diễn đạt tốt hơn, phân tích chi tiết và logic chặt chẽ hơn."

“Kết quả chưa nói được ba câu cậu đã nghẹn ngào bật khóc, tớ lại phải nói giúp cậu.”

"..."

Bạch Hòa chính là như vậy, khi kích động sẽ rất dễ khóc, khi cãi nhau với người khác không đến hai câu cũng sẽ không, chính là một nước mắt cá sấu điển hình.

Cô tức giận dùng gối đánh cậu, Ngôn Dịch lấy gối đánh trả, vật lộn rồi cù lét cô.

"A Dịch, cậu chết chắc rồi!"

Bạch Hòa lao tới và đẩy cậu xuống ghế sofa, lúc nhỏ thân thể cậu cậu, chưa từng đánh thắng cô, tuy giờ đã trưởng thành nhưng Bạch Hòa vẫn cảm thấy Ngôn Dịch giống như một đứa em trai, cho đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã bị cậu đè xuống ghế sô pha, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể cử động.

Lúc này cô mới cảm nhận được sức lực mạnh mẽ trong cánh tay cơ bắp của cậu.

Cậu đã là một thiếu niên trưởng thành, không còn là đứa trẻ xanh xao trong ký ức nữa.

Bạch Hòa khẽ cử động, nhìn cánh tay đang đặt trước ngực mình: “A Dịch, đau quá…”

Lúc này Ngôn Dịch mới phát hiện cánh tay của mình đang đè lên bộ ngực nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, cậu nhanh chóng rời đi, tai đỏ bừng: “Tớ đi đọc sách.”

Nói xong cậu đứng dậy đi về phòng.

“Thi đại học xong rồi còn đọc sách gì nữa?”

"Tớ mượn thư viện mấy cuốn sách y khoa, muốn xem trước nội dung của trường đại học."

Bạch Hòa biết Ngôn Dịch luôn muốn theo học ngành y, đây là ước mơ từ nhỏ của cậu, sau khi học xong, cậu thường đến thư viện mượn một số sách y học và sinh học để đọc.

Bạch Hòa có đôi khi tỉnh dậy vào đêm khuya sẽ phát hiện đèn ngủ phòng bên cạnh vẫn còn sáng, cậu đọc sách suốt đêm.

Thật sự rất đáng khâm phục.

Nếu Kỳ Lãng là một học thần có thiên phú, tùy tiện cũng có thể thi được điểm cao thì Ngôn Dịch là một học bá chăm chỉ thực sự, cậu ở nơi người khác không nhìn thấy đã cố gắng gấp chăm lần.

Bạch Hòa không quan tâm đến Ngôn Dịch nữa, thi xong đại học rồi, cô còn lâu mới đọc sách nữa.

Cô lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, lại phát hiện dì cả đã đến thăm sớm một tuần, cô thầm cảm thấy may mắn vì không phải trong kỳ thi...

Lục lọi trong tủ phòng vệ sinh trống rỗng, Bạch Hòa nhớ ra quần ngủ ngon mình vừa mua vẫn còn trong cặp sách của Kỳ Lãng, cô quên lấy rồi!

"A Dịch, A Dịch!"

Thân ảnh mảnh khảnh của Ngôn Dịch xuất hiện bên cạnh cánh cửa phòng vệ sinh phủ sương mờ, giọng điệu cậu bất đắc dĩ: “Lại quên mang quần áo để thay à?”

"Không phải, dì cả của tớ đến, cậu giúp tớ đến nhà Kỳ Lãng lấy đồ cần thiết tớ mua để quên trong cặp sách của cậu ấy với."

--------

Mọi người cmt cho mình biết có người đang đọc cho mình có động lực dịch với nhaa