Ngón tay thon dài của Kỳ Lãng rút điện thoại ra rồi nhìn, là tin nhắn cô hỏi về chuyện hẹn hò.
Thiếu niên lắc xích đu, thản nhiên nói: “Chia tay rồi.”
Bạch Hòa khó hiểu nhìn anh: "Tại sao?”
“Đã sớm muốn chia tay.” Kỳ Lãng xoa xoa sống mũi bị gió thổi ngứa, thản nhiên nói: “Cô ấy hỏi tôi thi trường nào, tôi nói Thanh Hoa, cô ấy nói vậy cô ấy cũng sẽ thi Thanh Hoa, tôi nói muốn thi Cảng Đại, cô ấy cũng nói muốn thi Cảng Đại.
"Vậy thì sao...?”
"Đột nhiên cảm thấy người này rất nhàm chán, không có đầu óc.”
"...Kỳ Lãng, cậu có bệnh à?”
Người ta cũng chỉ muốn học cùng trường đại học với anh.
Nếu bạn trai của cô vì chuyện này mà chia tay với cô, cô nhất định sẽ tức đến mức phun máu mất!
Kỳ Lãng không để ý đến ánh mắt khinh thường của Bạch Hòa, anh từ trong túi lấy ra một viên sô cô la truffle, mở vỏ nhét vào miệng cô: “Ngon lắm, ăn thử đi.”
Vị ngọt thơm lập tức tan ra trên đầu lưỡi, cô ngạc nhiên nói: “Thật sự ăn rất ngon, cậu còn nữa không?”
"Không có, vừa rồi một cô gái lạ trên đường đưa cho tôi, chỉ có hai viên, nếu cậu thích thì để tôi giúp cậu... thêm wechat.”
"...”
"Không cần!”
Anh thích nhìn dáng vẻ tức giận của cô, nhìn cô mỉm cười.
Bạch Hòa cảm thấy có chút không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, cô cúi đầu nhặt lớp da chết ở mép móng tay.
Anh chạm vào giọt mồ hôi trên trán cô: “Hoa Ly Nhỏ, một mình ngồi ở đây không nóng sao?”
Sự đυ.ng chạm đột ngột khiến trái tim cô run rẩy, cô vô thức quay đầu tránh né: “Nóng, nhưng tôi không muốn vào.”
"Làm sao?”
"Không có gì." Bạch Hòa không muốn nhắc tới chuyện Trần Đắc tỏ tình.
“Ngôn Dịch ở trong đó không?”
"Chắc cậu ấy đang tụ họp với lớp khoa học tự nhiên rồi, cậu tìm cậu ấy có việc gì sao?”
"Tùy tùng nhỏ này của cậu suốt ngày lẽo đẽo bên cạnh cậu, kỳ thi đại học kết thúc lại không vội vàng chạy tới gặp cậu?”
Ừm…
Thực ra ở cổng trường hai người đã gặp qua, sau khi xác định cô thi ổn, Ngôn Dịch mới rời đi cùng mấy bạn ban tự nhiên.
"Sao cậu ấy có thể suốt ngày đi theo tôi chứ, cậu ấy cũng có việc riêng phải làm, cậu muốn tìm cậu ấy thì tự gọi điện cho cậu ấy đi.”
“Tôi không tìm cậu ta.” Kỳ Lãng hơi ngước mắt lên, “Đúng rồi, Hoa Ly Nhỏ, ngày mai đến nhà tôi.”
"Đến nhà cậu?”
"Đừng gọi Ngôn Dịch.”
"Thần thần bí bí, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
"Có đồ tốt, muốn cho cậu xem một chút."
“Cái gì vậy?” Bạch Hòa tò mò hỏi: “Còn không được gọi Ngôn Dịch, nếu cậu ấy biết chắc chắn sẽ không vui.”
Kỳ Lãng giống như bị cô chọc cười, cười đến không thẳng nổi người nên Bạch Hòa khẽ chọc anh.
Anh cố nén lại ý cười trên môi, ghé sát vào tai cô: “Có một số bí mật chỉ có thể để hai chúng ta biết, hiểu chưa?”
Bạch Hòa cảm giác được hơi thở nóng phả vào tai khiến cô cảm thấy tê dại: “Không hiểu.”
Kỳ Lãng không muốn nhiều lời với cô, anh đứng dậy, đút một tay vào túi: “Cùng tôi đi mua chút đồ.”
Bạch Hòa ngoan ngoãn đi theo Kỳ Lãng đến cửa hàng tiện lợi, sau khi vào trong, cô mới nhớ ra bố đã dặn cô nhớ mua chút nguyên liệu làm món cá tiêu cay, ngày mai bố sẽ nấu cá để động viên hai học sinh cuối cấp đã tốt nghiệp trong nhà.
Cô đi đến kệ bên trong chọn nguyên liệu làm cá tiêu cay, nhớ tới hay ngày này bụng có chút chướng, sợ dì cả đếm thăm nên Bạch Hòa xoay người đi tới kệ hàng lấy thêm hai gói hằng ngày và quần ngủ ngon*, sau đó đi đến quầy thanh toán.
*Quần ngủ ngon: giống như băng vệ sinh ban đêm nhưng theo dạng bỉm để chống tràn.
Kỳ Lãng có vẻ đã chọn đồ xong, anh đứng thẳng tắp trước quầy tính tiền, nhìn điện thoại, chờ cô cùng nhau thanh toán.
Nhìn từ góc độ của Bạch Hòa, cô có thể thấy rõ cô gái ở quầy lễ tân đang chĩa điện thoại về phía anh và nhanh chóng chụp vài bức ảnh, sau đó vào wechat, gửi ảnh cho nhóm bạn thân.
Thói quen thường thấy khi nhìn thấy trai đẹp--
Chia sẻ cho chị em.
Cô cũng không vạch trần, dù sao Kỳ Lãng cũng không để ý.
Bạch Hòa đặt đồ lên quầy tính tiền, Kỳ Lãng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, bình tĩnh nói: “Tính tiền chung.”
Nói xong, cô thấy anh ném thứ gì đó qua, rơi xuống cạnh quần ngủ ngon của cô.
Một hộp Durex kích thước lớn nhất, bạc hà siêu mỏng.
……
Lúc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Kỳ Lãng nhìn thấy đồ cô mua thì thuận miệng hỏi: “Dì cả đến sao?”
"Còn chưa đến."
"Biết ngay là chưa đến ngày."
"..."
Bạch Hòa cong mi nhìn anh, anh nhìn thẳng lại cô: “Mỗi lần Ngôn Dịch đều pha nước đường đỏ cho cậu, coi cậu như công chúa để hầu hạ, tôi muốn quên cũng khó.”
Cô không còn gì để nói, trong lòng cảm thấy có chút không tự nhiên, Kỳ Lãng thấy cô đang xách chiếc túi trong suốt thì mở túi đeo vai, giật lấy túi đồ nhét vào trong: “Nhớ buổi tối đó, đừng quên."
"Ừm, cậu nhớ nhắc tôi."
Kỳ Lãng: “Trí nhớ của tôi không tốt, cậu biết mà, chuyện của mình thì tự phải nhớ.”
“Trí nhớ của tôi cũng không tốt.”
Vừa nói chuyện, hai người vừa bước vào KTV, nhìn thấy Kỳ Lãng đi tới, một nhóm nam nữ đã đi tới vây quanh, hỏi anh về bài thi: “Kỳ thần, câu thứ hai của bài nghe cậu chọn ý nào, câu kia là Andy nói hay là Tony nói?"
"Là Andy."
"Yeah! Tớ chọn đúng rồi!"
"Năm câu đầu bài đọc tôi đều chọn A, có chút không đúng phải không? Kỳ thần, cậu có thể nói cho tôi biết đáp án không?"
Nói về học tập, sự tồn tại của người này giống như một vị thần, về cơ bản câu trr lời của anh chẳng khác gì đáp án tiêu chuẩn.
Mà trí nhớ của anh hoàn toàn tỷ lệ thuận với chỉ số IQ của anh, tất cả các câu mà mọi người hỏi anh đều có thể nhớ rõ đáp án: "Đáp án năm câu đầu bài đọc là ACAAB."
"Ôi! sai mất hai câu rồi!"
Một người bạn cùng lớp khác vỗ nhẹ vào vai người vừa nói, "Tớ sai hết rồi, như vậy có an ủi được cậu không?"
"Điền từ thì sao? Kỳ thần còn nhớ không?" Một bạn cùng lớp lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ, muốn Kỳ Lãng điền đáp án vào chỗ trống.
Tên thiên tài có chỉ số IQ cao Kỳ Lãng này, nộp bài trước giờ mà không hề ghi lại cái gì, nhưng vẫn có thể nhớ rõ từng đáp án trong bài.
Sau khi nghe được câu trả lời, một số học sinh vui mừng khôn xiết, còn một số thì ngã ra sô pha ôm đầu đau khổ kêu la...
Bạch Hòa mới không tự làm khổ bản thân, cho dù chỉ có một câu trắc nghiệm khác anh thì với tính cách của anh, chỉ sợ cho dù đang đợi kết quả thì anh cũng sẽ không để cô được vui vẻ chơi đùa.
Nhưng mà... thực ra tình tình của Kỳ Lãng rất tốt.
Khi có người hỏi, anh sẽ trả lời từng người một, nếu có người khác hỏi lại câu đó, anh cũng sẽ trả lời mà không hề mất kiên nhẫn.
Anh đối với người ngoài luôn khiên tốn lễ độ, duy trì vẻ lễ phép của mình.
Nhưng chỉ đối với Bạch Hòa, tính cách của anh luôn rất tệ, thối không chịu được.
Bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, anh ở trước mặt cô không cần ngụy trang.
Bạch Hòa đi tới định chọn bài "Phiêu bạt phương bắc" với ý đồ át đi giọng nói của một nhóm học sinh đang yêu cầu câu trả lời.
Hát xong, cô cầm ly lên uống một ngụm để làm dịu cổ họng, lớp trưởng Trần Đắc đi tới trước mặt cô nói: "Bạch Hòa, cậu ra ngoài một lát, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Phụt." Bạch Hòa vừa uống nước chanh thiếu chút nữa đã phun ra.
Sau khi Kỳ Lãng đến, cô quá tập trung vào anh đến nỗi suýt quên mất tối nay có việc quan trọng!
Xong rồi.
Khóe miệng Trần Đắc run rẩy, trong lòng vô cùng khẩn trương, tha thiết nhìn cô, mong cô rời khỏi phòng.
Bạch Hòa gian nan đứng dậy.
Bạn thân của cô liên tục nháy mắt với cô, vài nam sinh bắt đầu cười lớn trêu chọc, rõ ràng họ đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Kỳ Lãng nghe thấy đám nam sinh xung quanh ồn ào thì đặt ly rượu bạn học đưa xuống, có chút không rõ nhìn qua.
Bạch Hòa đỏ mặt cùng Trần Đắc đi ra ngoài.
Kỳ Lãng cau mày, quay đầu hỏi ủy viên học tập: “Chuyện gì thế này?”
“Lớp trưởng sắp thoát đôc thân.” Ủy viên học tập cười nói: “Bắt lấy Bạch Hòa, còn không đơn giản sao.”
--------
Tác giả có lời muốn nói: câu truyện này được thiết lập thời gian bắt đầu khoảng cuối năm 2022