Tiếng súng vang lên, Hạng Khôn nửa quỳ, một tay kéo Quý Hồng Nguyên ra sau lưng, một tay vững vàng cầm súng, nhắm và bắn trong khoảng cách cực ngắn. Nhưng một phát súng này vẫn như cũ bắn lệch – con báo hoa mai dường như đã sớm đoán trước được tính toán của Hạng Khôn, lỗ tai vừa động, chân trước đúng lúc đứng lên né tránh một phát đạn này.
Hạng Khôn: “! ! !”
Hạng Thần kéo Văn Hạ lui về phía sau, Văn Hạ hiếm khi chật vật như vậy. Anh bị kéo lệch cổ áo, đầu vẫn còn choáng váng vì cú va đập lúc nãy, đành phải theo bản năng lui về phía sau Hạng Thần.
Trong cổ họng con báo hoa phát ra tiếng gầm gừ thấp, đuôi vung tới vung lui, chân sau khẽ cong, là tư thế sẵn sàng tấn công.
Khóe miệng của nó hơi nhếch lên, để lộ răng sắc nhọn. Quý Hồng Nguyên nhận thấy màu sắc của nó đẹp hơn báo hoa mai bình thường. Hơn nữa vóc dáng của nó quá to lớn, tứ chi cơ bắp phồng lên, trông mạnh mẽ hơn nhiều so với báo hoa mai trưởng thành bình thường.
“Tại sao ở đây lại có thứ như này? Bọn họ có nó từ khi nào?” Quý Hồng Nguyên bị Hạng Khôn lôi kéo, vọt thẳng lên cầu thang, mắt còn thoáng thấy trên đùi con báo hoa còn có đoạn xích sắt bị gãy: “Các anh tìm được nó ở đâu?”
Ông ấy đã ở đây trong một thời gian dài như vậy, không bao giờ nhìn thấy bất cứ ai vận chuyển động vật, thực sự là không thể giải thích được.
“Không biết! Ba lớn mở một cánh cửa và nó lao ra! Người Hội Hợp Vĩ còn lấy báo làm thí nghiệm ạ?” Cả người Hạng Thần căng thẳng, thái dương toát ra mồ hôi lạnh, nhắc nhở mọi người: “Tốc độ phản ứng của nó không bình thường! Có phải bị tiêm thuốc gì không?”
Mấy người vừa chạy lên cầu thang, báo hoa mai gầm lên, một phát nhảy lên tường, vọt qua lan can, một chân móng vuốt chụp trúng cổ áo Văn Hạ.
Văn Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, bị kéo mạnh xuống cầu thang. Con báo hoa mai xoay người nhào tới, chân trước đè lên ngực Văn Hạ. Khoảnh khắc mắt thấy hàm răng sắc nhọn của nó sắp xé rách cổ mình, đầu óc Văn Hạ trống rỗng.
Trong thời khắc sinh tử, anh theo phản xạ có điều kiện, một tay chống đỡ cằm con báo, gồng hết sức đẩy lên, một tay chọc vào mắt nó. Cùng lúc ấy, Hạng Thần lao xuống theo, một phát bắn trúng lưng báo hoa mai.
Sống lưng rắn chắc bất ngờ bị bắn thủng một lỗ, máu theo đó chảy ra. Báo hoa mai gào thét né tránh, đầu hơi cúi xuống, bốn chân lui về phía sau, đôi mắt dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạng Thần.
Khoảnh khắc đó, Hạng Thần chợt thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác không chỉ đơn giản là bị một con mãnh thú theo dõi.
Không, đây không phải là ánh mắt mà một con thú nên có.
“Đứng lên!” Hạng Thần không kịp suy nghĩ nhiều, hét lên với Văn Hạ.
Văn Hạ bị con báo hoa mai cường tráng hung tợn đè lên, gần như tắt thở. Anh cố sức chống đỡ thân thể đứng lên nhưng lại kêu lên đau đớn, khóe miệng tràn ra máu.
“Xương… Có lẽ bị gãy rồi.” Giọng Nói Của Văn Hạ khàn khàn, phun ra một ngụm máu, mắt nhìn về phía báo hoa mai. L*иg ngực mỗi lần hô hấp đều cảm thấy đau nhức. Anh không nhịn được, cố gắng thở nhẹ nhàng, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, cuối cùng anh cũng mất đi sự bình tĩnh hàng ngày, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, lùi lại phía sau Hạng Thần. Một tay Hạng Thần ấn vào xương bả vai, xương quai xanh và xương sườn của anh ấy. Văn Hạ cả người run rẩy gầm nhẹ một tiếng, theo bản năng đẩy tay Hạng Thần ra.
Hạng Thần nói: “Xương sườn bị gãy. Ba lớn!”
Hạng Khôn đẩy Quý Hồng Nguyên lên cầu thang, quay đầu lại giúp Văn Hạ. Văn Hạ ôm ngực, bước đi loạnh choạng. Cho dù anh có bao nhiêu ngôi nhà đi nữa, thì so với quân nhân chuyên nghiệp đã quen với thương bệnh mà nói, vẫn là một cậu chủ không phải đυ.ng tay vào bất cứ việc gì.
Ngày thường đừng nói là bị thương, sợ là ngay cả cơ hội rách da anh cũng không có. Lúc này bất thình lình gãy xương sườn, anh đau đến mức hoa mắt chóng mặt.
Hạng Khôn đỡ anh bước nhanh lên trên, nói: “Thằng nhóc! Kiên trì!”
Văn Hạ lại ba ngày không ăn gì, lần này cạn kiệt sức lực, rốt cuộc bắt đầu hối hận mình “kén cá chọn canh”.
Hạng Thần lùi lại lên cầu thang, thở hổn hển, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn thấy con báo hoa nhìn thẳng vào mình dưới ánh đèn mờ. Một lát sau, nó từ từ lùi lại, rời khỏi lối đi.
Cổ họng Hạng Thần giật giật, họng súng vững vàng vẫn kiên định hướng về phía cầu thang bên dưới. Hắn chỉ sợ con báo hoa mai lại đột nhiên lao ra, cho đến khi bốn người trở về tầng một, ra khỏi lối thoát hiểm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bắn trúng rồi?” Quý Hồng Nguyên hỏi.
“Bắn trúng lưng, theo lý thuyết, một phát súng có thể làm tổn thương cột sống. Nhưng con cảm thấy nó dường như không hề hấn gì.” Hạng Thần nhớ lại đôi mắt âm u dữ tợn của con báo hoa, còn có tốc độ phản ứng nhanh bất thường của nó, da đầu không khỏi tê dại.
Hắn mơ hồ có một dự cảm xấu, thúc giục ba người phía trước: “Phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này. Chỗ này không thể ở lại lâu,”
Hạng Khôn nói: “Tư liệu lấy được bao nhiêu?”
“60%, không kịp.” Quý Hồng Nguyên đáp.
Hạng Không lấy từ trong túi ra một quả mìn, ném vào lối thoát hiểm. Sau đó, mọi người chạy ra khỏi sảnh tầng một, hòa lẫn vào dòng người hỗn loạn đang chạy ra khỏi bệnh viện.
Tiếng nổ vang lên phía sau, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, khói bốc lên dày đặc. Báo động cháy của toàn bộ tòa nhà vang lên. Giữa đêm tối, tòa nhà giống như một bó đuốc khổng lồ, thu hút tất cả các tang thi xung quanh.
Hầu như tất cả những người trong Hội Hợp Vĩ đã được tiêm “vaccine giả”, tang thi không quan tâm đến họ. Nhưng chúng nhanh chóng nhạy cảm phát hiện ra ba người trong đám đông.
Quý Hồng Nguyên sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt phản chiếu ánh lửa màu cam, nói: “Đi theo em!”
Bọn họ giống như mục tiêu sống, thu hút bầy tang thi chạy theo về phía cửa phụ. Tang thi như thủy triều chen chúc qua đội cảnh vệ Hội Hợp Vĩ, có người ở trong đám người hô to: “Mấy người kia có vấn đề! Đuổi theo!”
Tiếng súng vang lên, tang thi và đám đông trộn lẫn trong bóng đêm, ánh sáng mờ ảo, không thể phân biệt được. Tất cả đuổi theo bốn người phía trước, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Hạng Không cõng Văn Hạ chạy như bay, gió thổi quần áo mấy người phồng lên. Những cú xóc khiến Văn Hạ đau đến nghiến răng nghiến lợi, từng giọt mồ hôi lạnh lớn theo sườn mặt trượt xuống. Hạng Thần và Quý Hồng Nguyên bọc lót phía sau, thỉnh thoảng quay lại bắn hạ đám đuổi theo. Kỹ thuật bắn súng của Quý Hồng Nguyên cự kỳ chuẩn xác, cùng với Hạng Thần cũng bắn phát nào trúng phát đó, nhưng vẫn không thể ngăn cản tang thi, tham gia cuộc truy đuổi sinh tử này, ngày càng nhiều.
Vòng qua khu vườn nhỏ, cửa phụ đậu một chiếc xe tải lớn, bên ngoài xe tải được bọc bằng sắt, đó là phương tiện thoát hiểm đã được Quý Hồng Nguyên chuẩn bị sẵn từ ban ngày.
” Lên xe!” Quý Hồng Nguyên ném chìa khóa xe về phía Hạng Khôn, Hạng Khôn giơ tay lên bắt lấy. Ông mở cửa xe, nhét người vào trong, khởi động xe, động tác lưu loát liền mạch. Đèn xe bật lên, đám người bị ánh đèn chói mắt chặn lại, tang thi thì không bị ảnh hưởng, đám đông tràn ra càng ngày càng nhiều.
Hạng Thần nắm lấy tay ba nhỏ, hét lên một tiếng, cơ bắp cánh tay căng cứng, gân xanh dưới cổ phồng lên, lấy hết sức ném người vào trong xe.
Trái tim Quý Hồng Nguyên gần như ngừng đập, chống người lên hô to: “Thần Thần!”
Hạng Khôn đạp mạnh chân ga, chiếc xe gầm lên, lao thẳng vào bầy tang thi. Người của Hội Hợp Vĩ lập tức tránh né, nổ súng bắn vào lốp xe và kính chắn gió. Hạng Khôn hơi khom người, một tay đè lên cổ vợ, tránh cho ông ấy bị đạn bắn trúng.
Hạng Thần nhảy lên, nắm lấy cửa xe phụ mở ra, nửa người treo ở bên ngoài. Hạng Khôn đột ngột đánh lái gấp, lốp xe gần như bốc khói. Chiếc xe quay đầu lại, lao về phía bức tường thấp đối diện.
Cả người Hạng Thần bị quăng bay lên, chân lướt qua đỉnh đầu bầy tang thi. Hắn nhân cơ hội đạp bay mấy con. Quý Hồng Nguyên đứng lên một tay nắm lấy tay con trai, một tay nâng súng lên, chuẩn xác loại bỏ mấy tang thi đang nhào tới muốn bám lấy lưng Hạng Thần.
Mấy con tang thi bị bắn nổ đầu ở cự ly gần, khiến cho máu đen và bộ não lạnh như băng bắn tung tóe, văng cả vào mặt Hạng Thần.
Quý Hồng Nguyên kéo con trai vào trong xe, đóng cửa xe lại. Đầu xe húc đổ bức tường thấp, có bóng người ở bên tường nhào ra, lập tức phía trước xuất hiện một bóng người già nua mặc áo khoác trắng.
“Giáo sư Nhan!” Quý Hồng Nguyên thấy rõ ràng, lập tức mở cửa xe, nắm lấy cổ áo đối phương, kéo người vào trong xe.
Ghế trước của xe tải vốn không thể chen chúc quá nhiều người, xương Văn Hạ lại gãy. Anh ấy bị đè ở phía sau, thở khó nhọc.
Hạng Thần kéo vạt áo lau đi thứ ghê tởm trên mặt, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Bầy tang thi vẫn đuổi theo phía sau, còn có một con…Một con báo hoa mai?
Báo hoa mai có tốc độ cực nhanh, nhanh chóng vượt qua bầy tang thi, thoáng chốc đã ở phía sau xe.
Hạng Thần cầm súng mở cửa sổ xe. Trong nháy mắt, báo hoa mai lại vọt tới bên cửa sổ xe, quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạng Thần, cơ lưng rắn chắc mà linh hoạt, bốn chân sải dài, chạy với tốc độ kinh người. Bàn tay cầm súng của Hạng Thần bỗng nhiên dừng động tác lại.
Ngay sau đó Hạng Khôn đạp chân ga, hất con báo hoa ra, vọt thẳng vào trong màn đêm.
Quý Hồng Nguyên thở dốc kịch liệt, nhìn sắc mặt Hạng Thần trắng bệch: “Làm sao vậy?”
Hạng Thần nhíu mày, chần chờ nói: “Nó… Trên người nó không hề có vết thương do súng.”
Quý Hồng Nguyên sửng sốt, Hạng Khôn nhìn gương chiếu hậu, con báo hoa kia vẫn còn đuổi theo phía sau, nhưng tốc độ bắt đầu chậm lại: “Không phải cùng một con?”
Hạng Thần không xác định, nhưng đôi mắt âm u phát ra ánh sáng xanh lại khiến hắn ấn tượng sâu sắc.
“Có vẻ như cùng một… Con cũng không chắc chắn.”
“Giáo sư Nhan?” Quý Hồng Nguyên quay đầu nhìn người nhặt được nửa đường: “Sao ông lại ở đây?”
Người đàn ông được gọi là giáo sư Nhan đã cố gắng ngồi dậy, đẩy gọng kính bị gãy trên sống mũi và nheo mắt lại: “Bốc cháy… Tôi đã được một số lính canh đưa ra ngoài.”
Hạng Khôn đã nhìn qua danh sách Chu Trì đưa ra, đối chiếu với ảnh chụp của những người trong danh sách, liếc mắt một cái liền nhận ra: “Nhan Hoàn?”
Hai bên tóc mai của Nhan Hoàn bạc trắng, mặt nhăn nheo, ông ta nhiều lần cố gắng đeo lại kính. Cuối cùng, ông ta đành phải tháo kính ra, đặt trong tay xem xét, lại lấy khăn ra lau mắt kính bị vỡ.
Người này chính là ông nội của Nhan Thư Ngọc, chuyên gia di truyền lừng lẫy, Nhan Hoàn. Cũng là một trong những đối tượng mà họ tập trung vào cuộc điều tra.
Giáo sư Nhan khàn giọng, ho khan vài tiếng nói: “Là tôi, anh là?”
Hạng Khôn liếc nhìn ông ta qua gương chiếu hậu một cái, trong mắt mang theo cảnh giác và dò xét: “Tôi là Hạng Khôn, đó là Hạng Thần con trai của tôi, người bên cạnh ngài tên là Văn Hạ.”
Giáo sư Nhan gật gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt chuyển hướng về phía Quý Hồng Nguyên, quan sát cách ăn mặc của ông ấy: “Cậu là người Hội Hợp Vĩ?”
Quý Hồng Nguyên không trả lời, chỉ cười nhẹ, cũng không tự giới thiệu.
Hạng Khôn bình tĩnh nói: “Có thể tìm được ngài thật sự là quá tốt.”
Giáo sư Nhan thở dài: “Tôi già rồi, không có tác dụng gì lớn.”
Hạng Khôn và Hạng Thần liếc nhau, không nói gì nữa. Quý Hồng Nguyên làm bộ hoảng sợ nói: “Vừa rồi đó là cái gì vậy? Cũng là mẫu thí nghiệm sao?”
Giáo sư Nhan nói: “Có rất nhiều loài động vật như vậy trong “phòng giam”, không thể dễ dàng nhìn thấy con người. Gen của chúng không giống như động vật bình thường, gặp phải bọn chúng phải cẩn thận.”
Hạng Thần nói: “Gen của chúng đã được biến đổi?”
Giáo sư Nhan gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
Văn Hạ ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh. Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự hoài nghi của anh: “Tại sao ngài lại ở bên cạnh bức tường thấp? Cảnh vệ dẫn ngài ra ở đâu?”
Giáo sư Nhan nhìn anh một cái, đưa tay sờ xương sườn gãy của anh. Văn Hạ cảnh giác né tránh về phía sau, đυ.ng đến vết thương, lập tức hít một hơi thật sâu. Giáo sư Nhan rụt tay lại, nói: “Lúc đi ra gặp con báo hoa mai kia, người cảnh vệ dẫn tôi ra ngoài bị chết. Sau đó, tôi đυ.ng phải mấy người.”
Nhan Hoàn nói chuyện với tốc độ không nhanh, nói vài câu lại ngưng một lát, tiếp: “Tôi rất ít khi ra ngoài, đường bên ngoài tôi cũng không quen, không biết tại sao lại đi tới đó. Mọi người bây giờ muốn đi đâu?”
Hạng Khôn không trả lời, chỉ nói: “Đi theo chúng tôi ngài cứ yên tâm đi, cũng không thể bán ngài đi.”
Nhan Hoàn hơi đẩy mí mắt nhìn mấy người, dường như đã quen với việc bảo sao nghe vậy, thấy Hạng Khôn không muốn trả lời thì cũng không nói nữa.
Bởi vì lúc chạy trốn không biết có dẫn theo người của Hội Hợp Vĩ đến hay không, cho nên mấy người Hạng Khôn và đội trưởng Tần ước định một điểm gặp gỡ khác, để tránh làm lộ vị trí Hội Cộng Sinh.
Khu vực đó vẫn còn cách đại bản doanh của Hội Cộng Sinh khá xa, nó gần với kho dự trữ điện ở phía con sông.
Nhìn từ trên cao xuống, chiếc xe tải lớn lao đi, giống như một chấm đen tiến lên phía trước, dần dần bỏ lại bầy tang thi và cả con báo hoa mai.
Cơn mưa rền rứ suốt ba ngày cuối cùng cũng rơi xuống. Từng hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào cửa sổ xe, chỉ vài giây sau đã tạo thành những vệt nước loang lổ như vết nứt nẻ. Mưa lớn bao trùm kính chắn gió phía trước, cần gạt nước cũng không kịp dọn dẹp, toàn bộ kính chắn gió bị nước vẽ lên những dòng chảy ngoằn ngoèo, khiến người ta gần như không thể nhìn thấy bên ngoài.
Tốc độ xe chậm lại thêm một chút. Trong tiếng mưa lớn ầm ầm, mọi người khi nói chuyện thậm chí phải hét lên.
Văn Hạ tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát Nhan Hoàn. Anh đang thất thần, đột nhiên thấy trong bóng đêm tối đen, phía xa xa hiện ra một chút ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá cây chậm rãi bay lên, rồi lập tức lại bị mưa lớn che lấp.
Anh hoàn hồn lại, Hạng Thần cũng nhìn thấy, giọng nói trở nên căng thẳng: “Đó là pháo tín hiệu của chúng ta!”
Để tạo ra sự khác biệt với Hội Cộng Sinh, pháo tín hiệu của Hội Cộng Sinh là màu xanh và tím, còn của bản thân họ là màu đỏ và xanh lá cây.
Màu đỏ đại diện cho sự rút lui, màu xanh lá cây đại diện cho sự giúp đỡ.
Văn Hạ bất chấp đau đớn trên người mình, miễn cưỡng ngồi dậy, môi trắng bệch, nói: “Không lẽ bọn Tiểu Xuyên xảy ra chuyện?”
Hạng Thần cố gắng kiềm chế cảm xúc, tự an ủi mình, lên tiếng: “Đừng nghĩ lung tung, có thể chỉ là hiểu lầm…”
Hạng Khôn dứt khoát bật đèn pha xe, tăng tốc trong mưa lớn. Ông hét lên: “Ngồi yên!”
Đèn xe chiếu ra một khoảng sáng mờ nhạt trong đêm tối. Ở cuối con đường, một quả pháo sáng màu xanh lá cây lại bay lên, nhưng một lần nữa lại bị che khuất bởi mưa. Một tia chớp lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của mọi người, tiếp sau đó sấm sét nổ tung trên bầu trời.
Bàn tay Hạng Thần nắm chặt, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay.
Tất cả mọi người trong xe đều im lặng. Lúc này sẽ không có ai nhầm lẫn, cũng không phải là một sự hiểu lầm, đó thực sự là tín hiệu cầu cứu của họ.
Gió mạnh thổi lên, cùng với tiếng gầm gừ xa xôi, xé toạc đêm dài.