Hoá Thú

Chương 37

Hồi đi học, tính tình của Hạng Thần không được tốt lắm, có kiên nhẫn với các Omega khác nhưng đối với Văn Xuyên thì lại e sợ tránh né không thôi. Chỉ cần hai người gặp nhau, chắc chắn sẽ là một phen lời qua tiếng lại, ai cũng không chịu nhường ai. Môn tự chọn của Hạng Thần có môn của giáo sư Trương, trên lớp không ít lần nghe giáo sư Trương khen ngợi Văn Xuyên hết lời, hắn lại không giỏi môn sinh học, lần nào thi cũng không qua. Giáo sư Trương nhắc hắn mãi, sau này biết hắn cùng Văn Xuyên không hợp nhau, ông ta thậm chí còn bênh vực bao che cậu, luôn nói Hạng Thần là loại người chỉ phát triển tứ chi không phát triển trí óc.

Vì vậy mà Hạng Thần lại càng bực bội hơn, lòng thầm nghĩ: Các người đều bị vẻ ngoài của tên này lừa gạt rồi. Nhìn thì lạnh lùng, kỳ thật độc mồm độc miệng muốn chết, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt giáo viên, chẳng dễ thương một chút nào! Có quỷ mới biết tại sao hắn lại chọn môn tự chọn của giáo sư Trương! Thực sự là tự ngược đãi bản thân mà!

Theo suy nghĩ của Hạng Thần, tất cả những việc đã qua đều là những ký ức không gì có thể thay thế đối với hắn, cho dù là những cuộc cãi vã thì cũng rất tươi đẹp, nhưng đổi sang một góc độ khác, theo cái nhìn của Văn Hạ thì có lẽ đây chỉ toàn là lịch sử đen.

Hạng Thần nhất thời muốn lau mồ hôi lạnh, liếc Văn Hạ một cái, nói: “Lúc đó còn trẻ con không hiểu chuyện, hiện tại đã khác rồi.”

Văn Hạ như có như không mỉm cười, không tiếp tục nói thêm lời nào nữa, Hạng Thần không biết anh như vậy là có ý gì, trong lòng liền trở nên vô cùng sốt ruột.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như Văn Xuyên cũng có ý đó thì còn bận tâm đến Văn Hạ làm gì nữa?

Anh ấy còn có thể ngăn cản em trai mình chắc?

Hạng Thần lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, đút hai tay vào túi, lòng thầm nhủ: Đừng hòng lấy bộ dáng nói chuyện làm ăn đấy chỉnh đốn tôi, tôi sẽ không bị lừa đâu.

Văn Hạ thấy hắn trong chốc lát đã bình tĩnh trở lại liền có chút bất ngờ, hai người cứ như vậy mà âm thầm đọ sức với nhau, ai nấy đều mang theo suy nghĩ của riêng mình trở về phòng thí nghiệm, An Tĩnh đang ở trước màn hình nhìn bọn họ, tay còn đang khoát lấy tay La Tử Tùng, nhìn qua có chút khôi hài.

La Tử Tùng đã đánh dấu xong xuôi tất cả các chuỗi sự kiện theo thứ tự và cả quá trình phỏng đoán, đồng thời cũng đánh dấu một số nhân vật chủ chốt.

Chung Hạo Sinh, Nhan Thư Ngọc và Chu Trì ba người này đều đánh một dấu chấm hỏi trên người, còn chuyện về nội gián thì không được ghi rõ, sợ sẽ bị người có ý xấu nhìn thấy.

Lúc này trong phòng thí nghiệm chỉ có An Tĩnh và La Tử Tùng, thấy nhóm người Hạng Thần đi tới, anh bèn thấp giọng nói: “Tạm thời là như vậy đi, từ phỏng đoán thì ngay từ đầu chúng ta có thể đã nhầm thứ tự thời gian, cho rằng vắc-xin được phát triển trước, sau đó mới bùng phát virus, nhưng kỳ thực virus đã sớm bùng phát ở thành phố A rồi. Dựa theo logic này có thể nhận thấy nhiệm vụ của 811 rất đáng để suy ngẫm.”

“Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Hạng Thần gật đầu, cầm lấy những gì La Tử Tùng đã viết rồi xem qua một hồi.

Logic của La Tử Tùng cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí những điểm mà bọn họ suy đoán cũng đều viết rõ lý do suy đoán, những phần không rõ ràng đều được đánh dấu lại, chuẩn bị đi kiểm tra những manh mối liên quan, như vậy vừa liếc mắt đã có thể hiểu rõ ràng.

“Không hổ là người chuyên nghiệp.” Hạng Thần nắm chặt tay vung tới, La Tử Tùng cũng giơ tay cụng quyền với hắn một cái.

An Tĩnh lẩm bẩm: “Đấu với người thì tôi tình nguyện đi đánh tang thi còn hơn.”

La Tử Tùng liếc cậu ta một cái, mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt anh đầy ý tán thành.

Văn Hạ gõ ngón tay lên bàn, nói: “Anh Lục, đi kiểm tra danh sách tử vong của viện nghiên cứu, còn có người nhà của Chung Hạo Sinh đã chết như thế nào. Tôi đi đánh lừa Chu Trì thì luôn có cảm giác cô ấy vẫn đang che giấu điều gì đó, nhưng nếu cô ấy đã nguyện ý mở miệng về chuyện này vậy cũng cho thấy cô ấy đang dao động rồi.”

An Tĩnh chịu trách nhiệm tạo ra “kháng thể” cũng chính là “vắc xin giả”, sau đó tuyển dụng tình nguyện viên, còn phải tiếp tục nghiên cứu để đột phá “vắc xin giả” từ đó chế tạo ra vắc xin thực sự. Văn Xuyên không ở đây, tiến độ của bọn họ cũng chậm đi phần nào.

Hạng Khôn phải nghĩ cách tra ra nội gián, tình hình hiện tại không rõ ràng, bọn họ cũng chủ động cắt đứt liên hệ với thành phố F, tạm thời ở lại điểm cứu hộ.

Trước mắt thì Dương Khánh đang phụ trách quản lý mảng ăn uống ngủ nghỉ của mọi người, để xoa dịu quần chúng nên không có việc gì liền tạo một hoạt động nho nhỏ làm sôi động bầu không khí một chút, đặc biệt là bây giờ tin đồn về “vắc xin” đang trôi nổi, anh ấy phải giúp đỡ bác bỏ những tin đồn này.

Hạng Thần và La Tử Tùng chịu trách nhiệm canh gác kho vũ khí, mỗi ngày đều đúng giờ tuần tra kiểm kê, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Thực ra là đang bí mật quan sát 811 và người của đội cứu hộ.

Cứ như vậy liên tiếp mấy ngày trôi qua, Văn Xuyên đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, có thể xuống đất đi lại được.

Cậu một khi đã khỏi thì sẽ không chịu ngồi yên, lập tức đã qua phòng thực nghiệm tìm An Tĩnh, hai người tụ tập lại thầm thì nghiên cứu với nhau. Hiện tại bên trong điểm cứu hộ có rất nhiều quân di tản từ thành phố J, tất cả đều quy tụ lại dưới trướng của Chu Trì và Hạng Khôn, phần lớn những nhân viên y tế này cũng đi theo Chu Trì, có nhiều chuyện đều sẽ không thể biểu hiện ra mặt được.

Nhưng như vậy thật ra rất mệt, bọn họ không thể tiếp thu những ý kiến hữu ích từ quần chúng, đoàn kết một lòng được mà thay vào đó lại nghi ngờ đề phòng lẫn nhau. Văn Xuyên buồn bực nhất là chuyện này, cho nên tâm trạng cậu mấy ngày nay không được tốt, lúc nào cũng cau có mặt mày, thoạt nhìn vô cùng nôn nòng.

Chuyện này thực ra cũng liên quan đến việc cậu đã ngừng dùng thuốc ức chế, pheromone bị rối loạn nên ảnh hưởng đến tâm trạng, khiến cậu mất bình tĩnh và khả năng kiềm chế.

Không thể khống chế được cảm xúc của bản thân khiến tâm tình Văn Xuyên càng thêm phiền muộn, mấy ngày hôm nay trong phòng thí nghiệm áp suất thấp đến đáng sợ, đến cả An Tĩnh có thể làm cho bầu không khí sôi động cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Lúc làm việc An Tĩnh vẫn rất có chừng mực, không có kéo La Tư Tùng sát rạt lại với mình.

Lúc này vừa được rảnh rỗi, cậu ta liền chạy ra ngoài tìm người xoa dịu tâm hồn thì thấy La Tử Tùng và Hạng Thần đang hút thuốc trên ban công tầng hai.

Cả hai đều mặc đồ lao động dạng quần yếm, tay áo xắn lên, khóa kéo trước ngực kéo ra hơn một nửa, để lộ cơ bắp cuồn cuộn bên trong cùng nước da màu lúa mạch, trông vô cùng gợi cảm.

Ánh mắt của An Tĩnh không ngừng rơi vào trên người La Tử Tùng, vô thức xoa xoa mũi một cái, tiến lên nói: “Tìm hai người cả nửa ngày, anh Thần cứu tôi với!”

Hạng Thần đang hút thuốc, hơi nheo mắt quay đầu lại: “?”

“Mấy ngày nay tính tình của Văn Xuyên rất kém, ngay cả tôi cũng bị cậu ấy vặn ngược lại mấy lần.” An Tĩnh nghiêng người về phía La Tử Tùng nói, “Phải nghĩ cách gì đó thôi, cậu ấy có áp lực quá lớn, lại thêm lo lắng về chuyện vắc xin nữa… Chuyện vắc xin làm sao mà gấp gáp được chứ?”

Hạng Thần dập thuốc, trầm ngâm lâm vào suy nghĩ.

La Tử Tùng nghĩ đến chuyện thuốc ức chế, có hơi lo lắng nhìn Hạng Thần: “Văn Xuyên cậu ấy…”

Hạng Thần gật đầu biểu thị mình đã biết, hắn xem thời gian, đã gần đến giờ ăn trưa rồi, liền kéo khóa áo lên, thu dọn quần áo rồi đi tìm Văn Xuyên.

Buổi trưa ngày nào hắn cũng đến tìm Văn Xuyên ăn cơm, chuyện này đã thành một thói quen, chỉ có điều đại đa số thời gian Văn Xuyên đều thất thần, chỉ một lòng một dạ nghĩ tới chuyện vắc xin, lại thêm cả chuyện nội gián càng khiến cho cậu phiền lòng, cho nên hai người cũng không nói với nhau được mấy câu.

Lúc Hạng Thần đến, Văn Xuyên đang ôm mặt ủ rũ nhìn màn hình, lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng. Là ai nghĩ ra công thức này?”

Văn Xuyên chỉ vào hai chỗ trên màn hình, nói: “Theo cách tính của cậu thì đây không phải là vắc xin, mà là độc dược!”

Trong phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, mọi người sợ hãi tới mức không dám thở mạnh, thấy Hạng Thần xuất hiện ở ngoài cửa, tất cả đều vội vàng đưa mắt cầu cứu hắn.

Hạng Thần phì cười, trong lòng thầm nhủ: Vậy mà cũng có lúc Văn Xuyên khiến cho người khác thấy sợ sao? Thật sự là hiếm thấy.

Trong tiềm thức của hắn, Văn Xuyên với muôn vàn cung bậc cảm xúc khác nhau lại có sức hấp dẫn khác nhau, hắn thích cậu như thế này, cũng thích cậu như thế khia, đều vô cùng đáng yêu.

Lúc này hắn quên mất rằng chính mình trước đó đã từng nói không dưới tám trăm lân câu “không dễ thương chút nào”, tựa như muốn đem hắn của trước khi quấn lại rồi nuốt xuống, không muốn nhắc lại thêm lần nào nữa.

Hạng Thần gõ gõ cửa kính, Văn Xuyên quay đầu lại, hắn liền cười vẫy tay với cậu.

Nụ cười của Hạng Thần rất hào sảng phóng khoáng, chân mày cùng khóe mắt giãn ra, một tay đút túi quần đứng thẳng ở đó, nhìn thôi đã khiến con người ta thấy vui mắt.

Vẻ mặt Văn Xuyên dịu đi một chút, nhìn thời gian một cái sau đó để mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.

Cậu mặc một chiếc áo choàng màu tro, mắt đeo kính bảo hộ, tóc dài đã hơn một chút nhưng không kịp để sửa sang lại. Hạng Thần đau lòng nhìn hình chiếc cằm đã trở nên nhọn hơn trước cùng với thân thể đơn bạc gầy yếu của cậu, lo lắng cậu sẽ không trụ nổi.

“Hôm nay muốn ăn gì?” Hạng Thần đứng gần hơn một chút, hắn phát hiện Văn Xuyên rất thích mùi hương của mình cho nên bèn lặng lẽ tiến lại gần, quả nhiên thấy mũi Văn Xuyên hơi động, trên mặt lộ ra một chút thỏa mãn, giống y như một chú mèo vừa được chủ gãi cằm.

Hạng Thần bị hành động trong vô thức của đối phương trêu chọc khiến cho lòng ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Văn Xuyên, bình tĩnh nói: “Trên mặt có dính gì đó.”

Văn Xuyên liếc hắn một cái, nhìn có vẻ trấn định nhưng lỗ tai đã lặng lẽ đỏ rực lên, ánh mắt vừa đối diện với ánh mắt của Hạng Thần đã lập tức quay đầu đi chỗ khác, hai người vai sóng vai cùng đi về phía nhà ăn.

“Không ăn nổi.” Văn Xuyên nói: “Uống một chút cháo vậy, cũng không có gì có thể ăn được.”

“Dương Khánh đã tìm người gieo trồng hạt giống rồi.” Hạng Thần nói: “Ở điểm cứu hộ có khu vực gieo trồng, có muốn đi xem một chút không? Ngắm một ít cây xanh có thể thư giãn tâm trạng. Ở chỗ này thực sự quá u ám.”

Trong hầm đã lâu không thấy ánh sáng ban ngày, chỉ có ánh đèn nhàn nhạt, bốn phía xung quanh là tường đồng vách sắt, người chịu áp lực quá lớn ở lâu nhất định sẽ cảm thấy khó chịu buồn bực. Người bình thường đã như vậy thì một người đang bị ảnh hưởng bởi rối loạn pheromone như Văn Xuyên lại càng không cần phải bàn.

Hai người đến nhà ăn ăn cơm, nhà ăn ngày nào cũng là nơi náo nhiệt nhất, mọi người cùng nhau tụ tập tán gẫu để gϊếŧ thời gian.

Đúng lúc này có người đang kể câu chuyện kinh hồn táng đảm của bọn họ khi tháo chạy tới đây, Dương Khánh đứng ở một góc nhìn chằm chằm vào đám đông, tránh có người gây rắc rối, Hạng Thần cùng Văn Xuyên bèn đi tới chào hỏi.

Gần đây Dương Khánh cũng bận bịu đến quay như chong chóng, cậu ta niết niết mi tâm, nói: “Quản những người này còn mệt hơn cả khi tôi lập nghiệp, chuyện vặt vãnh cũng có thể cãi nhau ầm ĩ, tôi cứ như là…”

Dương Khánh suy nghĩ một chút rồi so sánh nói: “Cứ như là quản lý xã, ngăn cãi vã, động viên trấn an, còn kiêm luôn cả tư vấn tâm lý bán thời gian nữa.”

Văn Xuyên bị chọc cười mà cười phá lên, Hạng Thần nhìn sườn mặt của cậu, mặt mày lập tức trở nên ôn nhu như nước.

Dương Khánh nhìn hai người bọn họ, xua xua tay: “Đi đi, đi đi, đừng tới chỗ của tôi show ân ái nữa, tôi đang phiền lắm đó.”

Văn Xuyên: “???”

Hạng Thần đá Dương Khánh một cú sau đó đưa Văn Xuyên đi.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống sau đó Hạng Thần đi tới chỗ cửa sổ bưng đồ ăn, đột nhiên Văn Xuyên cảm giác như được trở lại hồi còn đi học.

Mặc dù vào thời điểm đó cả hai không ăn cùng nhau, nhưng thỉnh thoảng hai người có chạm mặt trong nhà ăn, dáng vẻ hiện tại thực sự rất giống với lúc đó.

Cậu nhìn Hạng Thần đang nói chuyện cùng người phân phát cơm bên cửa sổ, góc nghiêng của hắn đẹp trai khôi ngô, cả người phát ra hormone khiến cho người khác cảm thấy an tâm, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay tráng kiện. Hắn nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười thoải mái, lúc quay đầu lại nhìn Văn Xuyên còn vẫy vẫy tay với cậu, mày kiếm cùng đôi mắt sáng như sao khiến con người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Văn Xuyên nghe thấy trái tim mình đập kịch liệt, ngón tay vô thức nắm chặt, có chút mất tập trung.

Hạng Thần rất tốt, Văn Xuyên nghĩ: có lẽ sẽ chằng có một Alpha nào đối xử tốt với mình giống như Hạng Thần nữa.

Hạng Thần bưng đĩa cơm đến đặt trước mặt Văn Xuyên, nói: “Dù cậu không có khẩu vị gì nhưng cố gắng ăn đi, được chừng nào cũng được, cậu cứ như thế này thì không chịu được đâu. Ăn không hết thì đưa cho tôi.”

Hạng Thần gợi ý: “Loại tráng miệng đông lạnh nhanh này ăn cũng ổn, hôm qua tôi đã thử rồi, có lẽ sẽ hợp với khẩu vị của cậu.”

Văn Xuyên gật đầu, trong mắt như ẩn giấu màn sương ướŧ áŧ, cậu nhìn Hạng Thần một cái rồi cúi đầu ăn cơm.

hàng Thần bị nhìn mà ngây người một lúc.

Đôi mắt kia như mang theo những lời còn chưa nói hết khiến trái tim hắn như gia tốc đập càng nhanh hơn, không khỏi cảm thấy hồi hộp, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn không muốn tự mình đa tình, nhưng…

Hầu kết Hạng Thần hơi động, trong chốc lát hai người đều không mở miệng nói chuyện, nhưng bầu không khí lại không hề xấu hổ, ngược lại còn vô cùng ám muội.

Văn Xuyên ăn được một nửa thì quả thực không thể ăn nổi nữa, gần đây khẩu vị của cậu không được tốt, cậu nhìn chằm chằm vào món điểm tâm đã cắn được một nửa, lộ ra thần sắc khó xử.

Trong môi trường hiện tại, không cho phép bất kỳ hành động lãng phí thức ăn nào, nhưng đã ăn mất một nửa rồi lại cho Hạng Thần thì… không tốt lắm.

Văn Xuyên thở dài trong lòng, chỉ đành gắng gượng nhét miếng điểm tâm vào trong bụng, nhưng cậu vừa nhấc tay lên một đôi đũa đã vươn ra gắp miếng điểm tâm đã cắn dở ra khỏi bát.

“Đã nói không ăn hết thì cho tôi.” Hạng Thần nói: “Không cần phải miễn cưỡng.”

Văn Xuyên sững sờ, vô thức đáp: “Đó là miếng tôi đã ăn…”

Hạng Thần không nói chỉ nhìn Văn Xuyên, đối diện với ánh mắt của người kia từ từ cắn lên nơi đã bị cắn.

Vết cắn cũ hoàn toàn bị che phủ bởi vết cắn khác, dường như có một ý nghĩa gì đó, Văn Xuyên chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh vô cùng, tuyến thể sau gáy đột nhiên ngứa ngáy, tựa như hắn đang cắn vào gáy của cậu chứ không phải món điểm tâm kia, suy nghĩ này khiến cho máu trong người cậu sôi trào, bất giác run rẩy cả người.

Văn Xuyên lập tức để đũa xuống, dùng tay trái nắm chặt tay phải rồi quay đầu nhìn sang chỗ khác, hai má đỏ rực lên.