Hoá Thú

Chương 19

An Tĩnh là kiểu người hào phòng, cậu ta duỗi tay ra tự giới thiệu: “Tôi tên là An Tĩnh, hai mươi mốt tuổi, à, lúc đi học tôi nhảy cấp. Anh đừng nghĩ tôi là Beta, nhưng gen của tôi rất tốt, nếu như anh thích con nít thì tôi cũng có thể thử cố gắng. Nếu thực sự không được thì chúng ta còn có thể dùng chất lỏng nuôi cấy nhân tạo, đó là phát minh đầu tiên của thầy tôi, giờ đã có một số khu vực sử dụng, hai người xem tin nóng rồi đi?”

Văn Xuyên hứng thú: “Chính là chất lỏng nuôi cấy nhân tạo của Alpha muốn làm Omega sao? Trước khi virus bùng phát, các diễn đàn y học đều đang thảo luận về ông ấy, tôi với thầy Trương đã gặp ông ấy ở một cuộc hội thảo.” Văn Xuyên đánh giá An Tĩnh từ trên xuống dưới, ngoài ý muốn nói: “Ông ấy là giáo sư của cậu?”

“Từ năm ba tôi đã bị ông ấy chọn vào đội nghiên cứu sinh của ổng rồi.” An Tĩnh nói: “Vốn là có thể trực tiếp kiểm tra, nhưng khi đó tôi với một tội đang phụ trách một hạng mục nghiên cứu cho nên tôi không đi. Đến năm tư tôi mới đến phòng thí nghiệm của ông ấy, có vài nghiên cứu hạng mục sinh vật của công ty y dược cũng là chúng tôi nhận làm.”

An Tĩnh nói xong, đắc ý nhìn về phía La Tử Tùng: “Tôi rất giỏi đó!”

La Tử Tùng dở khóc dở cười, nói: “Cám ơn tấm lòng của cậu, tạm thời tôi không có dự định về việc này. Tôi… đã từng kết hôn, bởi vì nhiệm vụ công việc quá nặng nên đã ly hôn, tôi còn có một cô con gái Omega.”

La Tử Tùng lấy ví ra, lấy tấm ảnh bên trong ra cho cậu ta xem.

An Tĩnh nhận lấy nhìn mấy cái, gật đầu khen ngợi: “Cô bé thật đáng yêu.”

La Tử Tùng lộ ra nụ cười, mang theo mấy phần nhớ nhung cùng yêu thương: “Đúng vậy, con bé là bảo bối của tôi.”

An Tĩnh quay đầu nhìn anh, chớp mắt một cái, nói: “Trong ví anh chỉ có ảnh của con gái, nói lên tình cảm của anh với bạn đời đã không còn, đúng không? Nếu anh còn yêu người đó, khẳng định sẽ để một tấm ảnh ở trong ví. Điều này nói rõ tôi vẫn còn có cơ hội nha.”

La Tử Tùng: “…”

Văn Xuyên không có hứng thú với việc An Tĩnh thích ai, tuy rằng lúc đầu bị sự chủ động với nhiệt tình của đối phương làm giật mình một chút nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Từ trước đến cậu đều rất thưởng thức những người vừa thông minh vừa có tài năng, lúc này nghe An Tĩnh nói cậu ta từng phụ trách một vài hạng mục lớn cao cấp của công ty y dược sinh vật, cậu lập tức mở mấy tấm ảnh trong điện thoại ra, lại mở chút số liệu trên máy tính cho cậu ta xem.

“Tôi có ý tưởng này.” Văn Xuyên trực tiếp nhảy qua chủ đề tình cảm, nói: “Bỏ qua mấy sinh vật ngoài hành tinh đi, chỉ nói về khả năng nguồn lây nhiễm, cậu có nghĩ là liệu có thể do người tạo ra hay không?”

La Tử Tùng lần đầu nghe thấy loại giả thuyết này, không hiểu nhíu mày: “Có ý gì? Người làm? Cái này sao có thể là người làm?”

Văn Xuyên giơ tay lên bảo ý bảo chờ chút, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào An Tĩnh.

Số liệu trong tay Văn Xuyên quá ít, lại không rà soát tư liệu liên quan trên mạng được, ngay cả vài tin nóng xa xôi cũng không tra nổi, lúc này cậu thiếu nhất người tài có kinh nghiệm. Đối với cậu, An Tĩnh chẳng khác gì cái bảo tàng biết đi.

May mà An Tĩnh không phụ sự kỳ trọng, cậu ta phóng to ảnh, tra xét tử tế, lại so sánh với số liệu mô phỏng của Văn Xuyên, cuối cùng xác định nói: “Đây không phải là sinh vật ngoài hành tinh gì cả, có phải người làm hay không thì tôi không xác định, nhưng vẫn có khả năng.”

Văn Xuyên nheo mắt: “Khả năng là bao nhiêu?”

An Tĩnh sờ sờ cằm, tóc xoăn tự nhiên dày mượt lay động theo động tác của cậu ta, nhìn mềm mại vô cùng, nói: “Cái này cũng khó nói lắm, số liệu quá ít.”

Văn Xuyên gật đầu, về lại máy vi tính, mở mấy số liệu ra, sát nhập cùng một chỗ, sau đó mô phỏng một cái thí nghiệm mới, bắt đầu tiến hành thí nghiệm.

Trên trên màn hình máy tính hiển thị thời gian còn lại của thí nghiệm mô phỏng là hai mươi phút.

Lúc An Tĩnh nói tới chính sự vẫn rất đáng tin cậy, cậu ta nhìn vào những đốm nhỏ màu xanh đỏ trên biểu đồ dữ liệu, như có điều suy nghĩ nói: “Nếu như là người làm, có khả năng là liên quan đến gen cải tạo, thật ra tôi cũng có chút manh mối.”

Văn Xuyên với La Tử Tùng lập tức nhìn về phía cậu ta. An Tĩnh yên lặng một hồi, đột nhiên cười rực rỡ một cái, nói: “Anh La cầu xin tôi một câu, tôi sẽ nói cho hai người.”

Văn Xuyên: “…”

La Tử Tùng: “…”

An Tĩnh cười hi hi, không gấp chút nào, dường như việc bản thân bị nhốt ở trong loại tình cảnh nguy hiểm này không có ảnh hưởng gì đến cậu ta cả.

La Tử Tùng không nhịn được hỏi : “Cậu không sợ sao?”

An Tĩnh nói: “Việc gì phải sợ? Tôi đã giải phẫu người chết nhiều đến mức ngay bản bản thân cũng không đếm nổi, sống chết cũng chỉ như vậy thôi.”

An Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Chết không phải là hết, nó chỉ là một loại hình thức khác để anh bắt đầu ở một nơi khác mà thôi. Anh đi lúc nào chỉ là vấn đề thời gian.”

La Tử Tùng có chút ngoài ý muốn: “Cậu nghĩ thật thoáng.”

An Tĩnh lập tức đắc ý: “Quan trọng là lúc sống đã làm được những gì, nếu không làm đươc gì thì khác nào đã chết, không phải sao? Có vài chuyện thuận theo tự nhiên là được rồi, trong số mệnh kiểu gì chẳng có lúc cuối.”

La Tử Tùng cười cười theo, ám chỉ với cậu ta: “Trong số mệnh thỉnh thoảng cũng đừng cưỡng cầu.”

An Tĩnh lựa chọn giả điếc, quay đầu nhìn Văn Xuyên, nói: “Nếu anh xác định được nguồn gốc số liệu không có vấn đề gì thì từ cái logic này suy ra có khả năng cao là virus đến từ tầng đông lạnh, nhưng cũng có thể là đã trải qua một vài cải tạo, là một loại thể sống mới. Không biết là hai người đã nghe qua một cái tổ chức, tín ngưỡng của bọn họ rất đặc biệt, là gen tiến hoá, thành viên bên trong gọi tổ chức là “Hội Hợp Vĩ”.”

Văn Xuyên chưa từng nghe qua, ngược lại La Tử Tùng lại lộ ra vẻ giật mình: “Thứ này có liên quan gì tới bọn họ?”

“Đang nói cái gì vậy?” Hạng Thần từ một bên khác đi qua đây, ngồi xuống cạnh Văn Xuyên rất tự nhiên, đặt cái túi trên tay lên mặt bàn.

Trong túi có một vài công cụ thí nghiệm, Văn Xuyên nhận lấy cái túi nói cảm ơn, phát hiện Hạng Thần dựa vào hơi gần liền dịch dịch qua bên cạnh.

An Tĩnh nói: “Người đàn ông của Văn Xuyên, anh tên gì?”

Hạng Thần vui sướиɠ nhếch miệng, cảm thấy An Tĩnh là một người cực kỳ biết nói chuyện: “Hạng Thần.”

Văn Xuyên: “…”

Văn Xuyên muốn đính chính lại, nhưng nghĩ lại thì hiện nay còn chưa thể thuận lợi chạy ra ngoài, trong này còn là địa bàn của người khác, chung quanh có không ít Alpha ngo ngoe rục rịch, có một vài người nhìn qua còn giống người xấu, thế là cậu chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy cái danh hiệu này.

Hạng Thần lại móc vài liều thuốc từ trong túi ra, đưa cho Văn Xuyên, nhỏ giọng nói: “Đặc biệt tìm cho cậu, cầm lấy.”

Văn Xuyên cúi đầu nhìn một cái, trong lòng bàn tay người đàn ông vậy mà lại là mấy bình chất cách trở với thuốc ức chế.

Trong lòng cậu cảm động, cầm lấy đồ xong, ngập ngừng nói: “Cảm, cảm ơn.”

Trong lòng Hạng Thần ngứa ngáy, hắng hắng cổ họng cười nói: “Không cần cảm ơn, giữa chúng ta không cần phải khách sáo đến vậy.”

Văn Xuyên nhìn hắn một cái, vành tai có chút đỏ, cũng không nói thêm gì.

An Tĩnh đảo mắt qua lại giữa hai người, lập tức hiểu rõ, nhưng cậu ta cũng không vạch trần. Thấy Hạng Thần với Văn Xuyên thì thầm với nhau cậu ta cười híp mắt, đổi vị trí ngồi qua bên cạnh La Tử Tùng, xích lại gần người đàn ông này.

La Tử Tùng: “…”

La Tử Tùng cực kỳ bất lực. Đứa nhóc này vừa thông minh vừa gian trá, cũng rất đáng yêu, nhưng… Giờ quả thực là anh không có cái tâm tư này. Vợ cũ với con gái không rõ sống chết, bọn họ cũng còn đang bị vùi lấp ở bên trong loại hoàn cảnh nguy hiểm này, tuỳ thời có thể xảy ra biến cố. Hơn nữa anh lớn hơn An Tĩnh những mười một tuổi, anh không thể vô tư như vậy, có thể nói không lo liền không lo được.

Tóm lại anh luôn cảm thấy bản thân với đứa nhóc này có rất nhiều điểm khác biệt. Phát hiện An Tĩnh lại tiến gần một chút, hai tay anh căng cứng, vội vàng dịch qua bên cạnh.

Từ góc nhìn của người ngoài, bốn người ngồi chung bàn này rất kỳ quái.

Nhìn thì như quan hệ không tệ nhưng hai người trong số đó dường đều đồng loạt lẩn trốn một cái gì đó, dịch qua rồi dịch lại, thực sự nhìn rất kỳ quặc.

Văn Xuyên nói tóm tắt câu chuyện qua một lượt, Hạng Thần hiểu rõ, nói: “Ý của các cậu là những virus kia rất có thể là do người tạo thành? Sau đó thì cái tổ chức gì kia có khả năng có liên quan?”

“Hội Hợp Vĩ.” La Tử Tùng nhíu mày, nói: “Cái tổ chức này là tà giáo đứng đầu trong mục treo thưởng của cục cảnh sát, thành viên đông đảo, hơn nữa đều bị tẩy não rất lợi hại. Năm trước ở thành phố B có mấy thành viên được giải cứu ra, bây giờ vẫn còn bị nhốt ở trong bệnh viện, hành vi của bọn họ vô cùng điên rồ, rất nguy hiểm.”

Văn Xuyên lần đầu tiên nghe đến cái này, tò mò hỏi: “Tà giáo này là làm cái gì?”

“Chủ yếu là họ tuyên dương gen tiến hoá, tiến hoá loài người, nghe nói bên trong tổ chức có mấy tiến sĩ về lĩnh vực y học sinh vật.” La Tử Tùng nói: “Tư liệu của những người trong cao tầng này mãi vẫn không bị tra được, rất khó tra, có thể bên trong có danh nhân đứng đầu của một lĩnh vực nào đó, công việc bảo mật làm rất tốt. Còn các thành viên khác đều rất bình thường, làm gì cũng có, nghe theo giáo hội, ngày thường còn sẽ kéo người vào để làm nhiệm vụ, thành viên tầng chót nhất quá lắm thì dọn dẹp, gần như bị lấy sạch tất cả các khoản tiền dành dụm, không có tiền bọn họ sẽ đi trộm, đi cướp, đi lừa.”

Văn Xuyên nghĩ mãi không ra: “Gen tiến hoá? Cái này mà cũng có thể tổ chức ra một cái tà giáo?”

“Này có gì kỳ quái?” Hạng Thần nói: “Nếu cậu ở đáy cốc, khi có thể bắt lấy một chút hy vọng cứu mạng thì đều sẵn lòng đi tin tưởng nó.”

Ngón tay Hạng Thần gõ gõ trên bàn, nói: “Cái gì mà ‘Hội Hợp Vỹ”, lại tuyên dương gen tiến hoá, loài người tiến hoá. Chắc là lấy tên từ hình ảnh giao phối của Phục Hy và Nữ Oa[1] chứ gì? Tên này thật khó nghe.”

“Dù sao thì cũng không thể là gọi Phục Hy Nữ Oa chứ đúng không?” An Tĩnh vui vẻ: “Tự dưng nghe thấy ít cảm giác khoa học kỹ thuật hẳn.”

“Hội Hợp Vỹ thì có cảm giác khoa học kỹ thuật chắc?” Hạng Thần nhướng mày: “Lúc gọi không sợ cắn phải lưỡi à?”

Bây giờ Văn Xuyên mới phản ứng ra. Trong thần thoại thượng cổ Phục Hy Nữ Oa giao hợp có một chút liên quan đến việc tạo ra sinh mạng, bởi vì hình dạng của giao hợp giống với hình dạng của DNA, được coi là trí tuệ tiên tiến của người xưa.

Văn Xuyên có chút bất ngờ, Hạng Thần nhìn cà lơ phất phơ, hấp tấp bộp chộp, thế mà cũng biết cái này?

Hạng Thần phát hiện ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Văn Xuyên, quay đầu nhìn cậu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên Văn Xuyên lại nghĩ đến việc sáng sớm nay mình cọ xát da thịt cùng người này, còn cả cảm giác ôm ấp nhau, trong lòng căng thẳng, ngay lập tức vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

An Tĩnh nói: “Hội Hợp Vỹ với việc bùng phát loại virus này có quan hệ với nhau hay không thì ai cũng không nói chắc được. Chỉ là hành vi của những người bên trong phần lớn là cực đoan, nhất là vài người trong cao tầng đều có tài năng thật sự, một mực dồn lực phát triển gen tiến hoá, muốn thay đổi loài người. Các anh cũng đã biết, lúc đầu loài người còn chưa có ba loại giới tính ABO, chỉ phân chia nam nữ, cách thức sinh sản hoàn toàn khác với chúng ta.”

Văn Xuyên gật đầu, nhất thời nghĩ sâu hơn: “Chúng ta đã trải qua một lần gen tiến hoá, có người nghĩ muốn chủ động phát triển gen tiến hoá cũng không phải là không có lý.”

An Tĩnh nói: “Không phải anh cũng nghiên cứu về gen sao? Sao anh lại không biết?”

“Hướng nghiên cứu của tôi với giáo sư là về sinh dục, phương hướng không giống.” Văn Xuyên nói: “Tỷ lệ sinh sản của Beta rất thấp, có Alpha cũng rất thích trẻ con, hy vọng bản thân mình cũng có thể sinh sản, đây là phương hướng nghiên cứu của chúng tôi. Khi virus bùng phát nhanh chóng, gần như các sở nghiên cứu gen cỡ lớn đều nhận được nhiệm vụ nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, nhưng viện nghiên cứu trọng yếu nhất từ trước đến nay đều nằm ở thành phố F.”

Đây cũng là lý do vì sao quân đội cũng không chuyên môn phái người tới cứu viện bọn họ.

An Tĩnh chớp chớp mắt một cái, vỗ đùi nói: “Anh chắc chắn sẽ nói chuyện rất hợp với thầy tôi đấy.”

Văn Xuyên nghĩ đến vị Alpha có ý nghĩ kỳ lạ mà cậu mới gặp qua kia, khó khăn lắm mới gượng cười một cái: “Phải, vừa gặp mà như đã quen.”

Hạng Thần nheo nheo mắt: “Vừa gặp đã quen với ai cơ?”

Văn Xuyên không quan tâm hắn, An Tĩnh xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nói: “Giáo sư Alpha của tôi, gen của ổng cũng rất ưu tú nè, ở trường học có rất nhiều học sinh theo đuổi ổng lắm đó.”

Hạng Thần: “…”

Hạng Thần khoát tay, nói: “Trước không nói chuyện này nữa, chờ tới khi đi thành phố F thì các người kiểu gì chẳng có thời gian nói chuyện, giờ tôi có chuyện muốn nói.”

Mọi người đều nhìn về phía hắn.

Hạng Thần nói: “Trên đường về tôi thấy Chung Hạo Sinh đang nói chuyện với mấy tên thủ hạ của gã ta, bọn họ tránh người, đứng ở trong góc, lúc ấy tôi cách khá xa nên cũng nghe không rõ là bọn họ đang nói cái gì, nhưng trực giác nói cho tôi biết nó cũng không phải là chuyện tốt gì.”

Giống như Dương Khánh nói, Chung Hạo Sinh vốn là muốn đi xa hơn nên sẽ không dễ dàng bị người nắm chặt đằng chuôi.

Trong đám bọn họ thì Hạng Thần là người quan trọng nhất, rất có thể sẽ bị nhìn chằm chằm.

Văn Xuyên lạnh lùng nói: “Gã định ra tay lúc rút lui? Chú Hạng tự tới đón, gã còn có cơ hội sao?”

Hạng Thần lắc đầu, nói: “Xem cái trụ sở tị nạn này là biết, gã ta có cách.”

La Tử Tùng nói: “Nhóm chúng ta phải là nhóm đầu tiên có thể đi khỏi đây.”

“Không thể nào.” Hạng Thần nói: “Gã ta sẽ sợ chúng ta đi rồi thì đội cứu viện sẽ không đến nữa, kiểu gì cũng giữ chúng ta lại thành nhóm cuối cùng.”

“Vậy thì để cho gã ta cùng ở lại đến cuối cùng.” La Tử Tùng nói: “Không thể để cho gã đi trước chúng ta.”

Hạng Thần gật đầu, bởi vì không rõ kế hoạch của đối phương, bọn họ cũng không cách nào sắp xếp phương thức đáp trả, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Hạng Thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nhìn về phía An Tĩnh: “Không phải cậu nói còn tin tức có thể trao đổi cùng với tôi sao? Chuyện liên quan đến Chung Hạo sinh với tay sai của gã, cậu biết những gì?”

An Tĩnh nói: “Vậy anh dùng anh La trao đổi tin tức với tôi.”

Hạng Thần: “???”

Trên mặt Văn Xuyên không có chút biểu tình gì, nhìn về phía La Tử Tùng, Hạng Thần lạ lùng nói: “Từ từ, cậu ưng anh ấy?”

La Tử Tùng giật giật gân xanh trên trán, trừng Hạng Thần một cái.

Hạng Thần buồn cười không chịu được, nói: “Thật? Vậy được, tôi làm chủ…”

La Tử Tùng ai một tiếng yếu ớt, bất lực cười nói: “Đừng nói lung tung!”

Mấy người đang nói thì Chung Hạo Sinh đã dẫn người qua đây.

Lúc này trong nhà ăn đã chen đầy người, mấy đứa nhỏ được bảo vệ ở giữa, nhóm Omega là nhóm đến cuối cùng, bọn họ tụ tập ở một góc, nôn nóng nhìn nhà ăn, mắt cứ nhìn ngó lung tung.

Văn Xuyên chú ý đến cái người “Mạnh Đa” tinh thần không ổn định kia. Cặp mắt khổng tước xinh đẹp màu xanh lá kia cũng nhìn thấy cậu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Không biết vì sao, Văn Xuyên cảm nhận được một ý lạnh rùng mình. Tuy rằng Mạnh Đa không tỏ ra gì nhưng nhìn dáng vẻ có thể thấy anh ta có chút không bình thường.

Chung Hạo Sinh đi ở phía trước, giẫm lên cái bàn, cầm thìa nhỏ gõ gõ cốc thuỷ tinh. Sau khi đã hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người gã mới nói: “Chắc các vị đã biết, tối nay đội cứu viện sẽ đến đây, nhưng do nhân số của chúng ta quá nhiều nên sẽ phải chia nhóm đi, trẻ nhỏ với Omega là nhóm đầu tiên, không có vấn đề gì chứ?”

Mọi người đều không phản đối.

Đào Phi nghe thấy thế, có chút lo lắng nhìn về phía Hạng Thần.

Mấy người Hạng Thần đều im lặng nhìn Chung Hạo Sinh, muốn biết đến cùng gã muốn tính toán cái gì.

“Những người còn lại đều đi đăng ký tên tuổi đi, chúng ta xếp từ nhỏ đến lớn, chia làm nhóm thứ hai, nhóm thứ ba. Mọi người yên tâm, Chung Hạo Sinh tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào. Tôi sẽ đồng hành với mọi người, còn có công thần đã liên hệ quân đội lần này, Hạng Thần, cậu ta cũng sẽ đồng hành với chúng ta, đảm bảo quân đội sẽ đưa hết chúng ta đi.”

Trong lòng Hạng Thần nghĩ: Quả nhiên, gã định để hắn là nhóm đi cuối cùng.

Nghĩ cũng đúng, hắn gọi cứu viện tới, nếu hắn đi theo cứu viện trước, người phía sau liền không có người đảm bảo và bảo vệ, về tình về lý đều đúng.

Chung Hạo Sinh nói: “Để cảm ơn Hạng Thần! Mọi người có ý kiến gì, hiện tại có thể đề xuất ra, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết từng cái một!”

Người trong nhà ăn vỗ tay tới tấp, chỉ có mấy người mặc áo chống đạn có thù với Hạng Thần đứng ở góc âm u là không vỗ tay. Bọn họ âm trầm nhìn về phía Hạng Thần, không biết là đang suy nghĩ gì.

Buổi trưa Văn Xuyên với An Tĩnh tìm nơi làm thí nghiệm, điều phối một vài nước thuốc, dùng bình nhỏ đựng rồi để ở trong túi.

Đợi khi tới đêm, có mấy người trong đội tuần tra không chút nào ngần ngại mà uống rượu. Mùi cồn lan tràn trong nhà ăn, người không say cũng bị kích động, trở nên có chút điên loạn.

An Tĩnh vừa ăn cơm vừa nói: “Từ trước tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi.”

Văn Xuyên nhìn về phía cậu ta, Hạng Thần gắp đùi gà của bản thân cho Văn Xuyên, cũng nhìn về phía An Tĩnh.

An Tĩnh nói: “Trong đội tuần tra này có mấy Alpha có tài năng không tệ, có thể dùng súng ống vũ khí, lại còn rất tàn bạo. Anh thấy người bình thường sẽ sử dụng thành thạo vũ khí như vậy sao, đối mặt với xác sống không hề e ngại?”

La Tử Tùng đồng ý nói: “Rất có thể là bọn họ đã được huấn luyện theo hệ thống.”

An Tĩnh đánh búng tay một cái: “Hành vi của bọn họ không giống bình thường, giống như là đã quen cảnh tượng lớn như vậy, cũng hoàn toàn không sợ máu tanh, một chút phản ứng nên có cũng không có, như này rất không bình thường. Đội tuần tra cũng sẽ thay ca, phản ứng của người thường là kháng cự, sợ hãi, phản cảm, có người lần đầu tiên thay ca trở về liền có phản ứng, nhưng mấy người kia thì không, bọn họ thậm chí không cần thay ca, ngày ngày canh ở bên ngoài.”

Hạng Thần nghĩ tới việc gặp được hai người đàn ông trong thành phố Hoa Hồng kia. Khi đó bọn họ còn thấy rất kỳ quái, tại sao hai người đó sẽ xuất hiện ở trong khu chung cư kia? Nếu bảo là trùng hợp cũng không đúng lắm.

Lúc đó bọn họ đoán là trong chỗ đó có cứ điểm những người này, nhưng La Tử Tùng lại nói chỗ kia không thể nào có cứ điểm, sau này bọn họ cũng không có nghĩ tiếp.

Lúc này liên hệ được với logic của An Tĩnh, Hạng Thần nhíu mày, lại nhìn mấy tên Alpha trong góc thêm cái nữa.

La Tử Tùng cũng cảm thấy không đúng, chạm mắt với Hạng Thần một cái, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ những người kia cũng là?”

Văn Xuyên nó: “Ý của mọi người là, bọn họ giống hai người mà chúng ta gặp được trong chung cư đợt trước?”

“Như vậy thì có thể giải thích bọn họ vì sao lại có vũ khí với thuốc cấm.” La Tử Tùng nói: “Coi như không phải là kẻ buôn hàng cấm thì cũng rất có thể là tội phạm hoặc người có tiền án đang trốn tránh pháp luật.”

La Tử Tùng cực kỳ không hiểu nổi: “Nhưng sao có thể khéo đến vậy? Ở trong chỗ kia gặp, ở nơi này lại gặp?”

“Nếu không thì là bọn họ luyện được dọc đường đi.” Hạng Thần gác chân, đối mắt với đám người cách xa xa kia, dáng vẻ cực kỳ huênh phách lối.

Hắn yên lặng một lúc, trầm giọng nói: “Liệu có thể là bọn họ là một nhóm người đang chấp hành một nhiệm vụ gì đó không?”