Xe phía trước không cần La Tử Tùng nói. Trong nháy mắt khi đóng cửa Hạng Thần đã khởi động xe, nhưng Đào Phi thì chưa kịp.
Hắn nghe thấy một tiếng nổ lớn từ vị trí cốp xe, thân xe lắc một cái, lập tức lại có mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên. Dưới bầu trời ảm đạm, âm thanh này càng làm khuếch đại nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng người.
Đào Phi chỉ là một người bình thường, có thể sẽ không quá nhạy cảm đối với âm thanh này. Nhưng từ sau khi hắn đi cùng với mấy người Hạng Thần, lại trải qua một vài chuyện, không thể không biết tiếng này là gì. Hơn nữa, La Tử Tùng ở ghế phụ lại có thứ kia – đó là tiếng súng.
Lúc này, Đào Phi chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh kịch liệt. Hắn nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga, nhưng chiếc xe lại nghiêng về một bên, trượt xuống vũng bùn nhão lẫn nước mưa ở bên cạnh.
Bây giờ Đào Phi mới phát hiện ra, lốp xe đã nổ tung.
“Chết tiệt!” Đào Phi hoảng sợ mắng to, La Tử Tùng cắn chặt răng, tay cầm súng nhìn về phía gương chiếu hậu.
Một vài bóng người chui ra khỏi khu rừng nhỏ ven đường, có lẽ bảy hoặc tám người. Không biết từ đâu, phía trước của bao cát ở đầu kia cũng chui ra một vài người.
Họ có đàn ông và phụ nữ, mặc áo chống đạn, đeo găng tay và mũ bảo hiểm, trên tay mỗi người đều có súng.
Lốp xe của Đào Phi bị nổ tung, cốp xe bị đập vỡ văng ra, để lộ túi đựng đồ siêu thị bên trong.
“Có thức ăn! Có nước!” Ai đó hét lên: “Ôi! Còn có súng!”
Một người khác cầm súng chĩa vào kính cửa xe, không kiêng dè ra lệnh cho người bên trong: “Đưa tay ôm đầu! Xuống xe!”
Xe của Hạng Thần bật đèn. Vốn dĩ hắn đã lái xe lao qua mấy cọc tiêu giao thông hình chóp nón ra ngoài, lại quay ngược lại.
Hạng Thần bắn chỉ thiên, dưới màn đêm đen họng súng phun ra tia lửa. Hắn bấm còi, lùi nhanh xe hùng hổ đâm ngã mấy người sau đó thắng gấp một cái, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Đi!” Hạng Thần hô to.
La Tử Tùng rống lên: “Không đi được! Lốp xe bị nổ! Các cậu đi trước đi!”
Hạng Thần mắng một câu gì đó, muốn lùi xe lại để cho bọn họ lên xe, đồ đạc không cần nữa.
Đào Phi đoạt lấy túi cuối cùng, ôm vào trong ngực, đỏ mắt mắng to: “Khốn kiếp! Tổ sư chúng mày! Mẹ kiếp! Hết tang thi muốn gϊếŧ người, lại đến thể loại người cướp của người! Thật khốn nạn mà! Một đám chó tạp chủng!”
Đào Phi mắng hăng say, nước bọt tung tóe. Bên cửa xe, mấy người nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp nổ súng về phía Hạng Thần.
Chiếc xe tiêu chuẩn của viện nghiên cứu quả nhiên không phải hạng tầm thường. Đạn bắn để lại trên thân xe một chút dấu vết nhưng không có vấn đề gì lớn, kính bên hông chống đạn, không thể xuyên thủng, ngay cả lốp xe cũng không bị ảnh hưởng.
Mấy người kia kinh ngạc không kịp phản ứng, khi xe đâm tới tranh nhau bỏ chạy. Hạng Thần lái xe dừng lại đúng vị trí ghế sau ngang với chiếc SUV, Văn Xuyên bò qua mở cửa. Cửa xe phía sau đã vỡ vụn, một viên đạn bắn xuyên vào trong, ghim lên ghế da.
Văn Xuyên rụt tay lại, ngẩng đầu, tầm mắt cậu chạm phải kẻ phía đối diện qua màn mưa.
Hạng Thần nổi giận gầm lên: “Cẩn thận!”
Tay Văn Xuyên hơi run rẩy, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, nhanh chóng nằm sấp hét lên: “Nhanh lên!”
La Tử Tùng đẩy Đào Phi qua: “Bỏ đi! Sang nhanh!”
Anh yểm trợ cho Đào Phi, nổ súng ra ngoài cửa xe.
“Một người cũng đừng hòng chạy thoát!” Kẻ bên ngoài hô.
“Có một Omega trong xe!” Một người bên ngoài nhìn thấy Văn Xuyên như phát hiện ra kho báu, hét lên trong sự phấn khích.
Ngay sau đó, những người khác nghe tin này như được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Một đám người gào thét xông lên vây quanh chiếc xe, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ, trông không khác gì những tang thi bọn họ từng gặp. Đám người hò hét điên cuồng làm cho người nghe phải nổi da gà.
Trong lòng Văn Xuyên trầm xuống, ánh mắt Hạng Thần nguy hiểm nheo lại, đồng tử trong đêm mưa âm u nổi lên ánh sáng lạnh: “Con mẹ nó tôi xem ai dám động đến cậu.”
Súng trường của Hạng Thần vẫn treo trước ngực, hắn cầm lấy băng đạn bên trong túi áo, nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu.
Mưa lớn trút xuống rửa sạch bụi bặm, cộng với màn đêm khiến người ta không thể nhìn thấy rõ tình hình hiện tại. Đột nhiên, trên trời nổ tung một tiếng sấm, giống như một tín hiệu, người cả hai bên cùng lúc di chuyển.
Đào Phi chui vào ghế sau xe, vai La Tử Tùng bị trúng một phát đạn, mu bàn tay nổi gân xanh nhấc súng bắn vào áo chống đạn của đối phương.
“Cảnh sát đây!” La Tử Tùng hét lên giận dữ: “Không được nhúc nhích!”
Một tay Hạng Thần bắn phá, nước bắn tung tóe, một chân đạp chân ga phát ra tiếng gầm lớn: “Mau lên xe! Nói nhảm cái gì!”
Bả vai La Tử Tùng máu chảy ồ ạt, được Đào Phi và Văn Xuyên cùng lúc vươn tay kéo vào trong xe. Hạng Thần không đợi cửa xe đóng lại đã lập tức lái xe vọt ra ngoài. Cửa xe trong lúc lắc lư đυ.ng bay một người, Đào Phi với tay đóng cửa xe lại.
“Đuổi theo!” Một người hô to, Hạng Thần thấy có người đẩy xe máy từ trong rừng ra, lập tức chửi thề “đυ. má”.
La Tử Tùng nằm sấp ở ghế sau xe, chĩa súng bắn ra ngoài nhưng không có tác dụng gì. Những người này được bọc kín mít, đêm tối và mưa lớn cũng khiến tầm nhìn bị cản trở nghiêm trọng.
Hạng Thần một tay lái xe, ngoài miệng ngậm băng đạn, một tay cầm súng quét loạn xạ ra ngoài. Súng của hắn là súng trường uy lực lớn, bắn vỡ mũ bảo hiểm của mấy người đang đuổi theo sau, khiến bọn chúng ngã lộn xuống bùn.
“Đồ khốn nạn! Đồ chó! Đồ cướp ngày!” Mặt Đào Phi đỏ gay, mắt long lên sòng sọc, liên tục mắng: “Mọi thứ đều ở trên xe của tôi! Phải trở về lấy đã!”
Văn Xuyên bò trở lại ghế lái phụ, cả người toát mồ hôi lạnh, tai cậu bị tiếng súng ở cự ly gần chấn động, dẫn đến hơi ù tai. Cậu vừa mở túi thuốc vừa nói: “Mạng quan trọng hơn.”
Đào Phi thật sự không cam lòng. Thấy mấy người lại cưỡi xe máy vọt tới trước cửa, hắn nổi giận gầm lên một tiếng “Ông đây liều mạng với mày!” rồi đột ngột mở cửa xe.
Người bên ngoài không hề phòng bị, bị cửa mở ra đυ.ng phải, mất thăng bằng ngã ra ngoài.
La Tử Tùng ôm bả vai cười khổ: “Cừ lắm Tiều Đào.”
Họ vượt qua các chướng ngại vật, chạy thẳng vào trong thị trấn. Thành phố chìm trong mưa bụi mịt mờ. Các tòa nhà được bao bọc trong sương mù ảm đạm. Khung cảnh hiện lên như thành phố bị tàn phá trong những thước phim đen trắng, tất cả nhuộm màu tang thương, chết chóc.
Dọc theo đường đi có rất nhiều chướng ngại vật. Thấy có động tĩnh, từng đàn tang thi xuất hiện từ cuối các con ngõ nhỏ. Chúng đuổi theo, sau đó lại bị rào chắn chặn lại, hành động chậm chạp.
Đột nhiên Văn Xuyên phát hiện thấy có ánh sáng nhấp nháy trên mái nhà phía trước. Ánh sáng xuyên qua mưa và sương mù, giống như ngọn hải đăng sừng sững trong gió, chỉ dẫn cho họ con đường phía trước.
“Có người…” Văn Xuyên cau mày, lập tức nói: “Có người đang chỉ đường cho chúng ta! Đi theo hắn!”
Trước có sói sau có hổ, Hạng Thần cũng không kịp quan tâm quá nhiều, theo hướng ánh đèn chiếu rọi chạy xe thẳng lên phía trước.
Chẳng bao lâu, từ đường lớn họ rẽ vào một con hẻm. Cũng may là xe của Hạng Thần nhỏ hơn, nếu là chiếc SUV của Đào Phi thì chưa chắc đã đi vào được.
Qua cửa xe, họ nhìn thấy ở những tòa nhà hai bên có rất nhiều tang thi đang nằm úp sấp, dáng vẻ mờ mịt. Nhưng khi nghe thấy có tiếng động, bọn chúng đều hướng tới, đầu xoay thành một tư thế quỷ dị khiến người nhìn tê dại da đầu.
Con đường quá hẹp, khi chiếc xe lướt qua một lan can sắt, nó đâm gãy một cánh tay đẫm máu và thịt của một tang thi bất ngờ vươn ra từ bên trong.
Đào Phi đã có chút chết lặng, thấy vậy cũng không nôn khan, chỉ ôm chặt chiếc túi còn sót lại, lòng tràn đầy uất hận.
“Trong huyện này có người sống.” Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn ánh đèn, không dám tin: “Số lượng còn rất đông.”
Mỗi khi họ đi qua một con đường lại có ánh sáng chỉ đường tiếp theo. Rõ ràng là có người sắp đặt một cách trật tự, bài bản.
“Có lẽ ở đây thật sự có nơi trú ẩn.” La Tử Tùng mệt mỏi nói: “Đào Phi nói đúng.”
Văn Xuyên quay đầu nhìn anh một cái. Trên trán La Tử Tùng đầy mồ hôi lạnh, cau mày, cúi đầu hít vào.
“Kiên trì một chút.” Văn Xuyên lấy gạc và thuốc giảm đau, thuốc chống viêm từ trong túi y tế ra ném cho anh.
Đào Phi lo lắng, khàn giọng nói: “Anh La, anh không sao chứ?”
La Tử Tùng thở hổn hển ừ một tiếng nhưng mấy người trong xe lại không thể thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nghĩ đến đám người ở bên ngoài vừa chặn bọn họ, lại nghĩ đến nơi trú ẩn sắp tới đây, không biết có thật sự ổn không.
Hay lại “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, cuối cùng vẫn như “cừu vào hang sói.”
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ do dự suy tính.
Đào Phi nói: “Hay là chúng ta đi xuyên qua thị trấn rồi đi ra khỏi từ đầu kia?”
Hạng Thần cười lạnh: “Anh có tin không? Chỉ cần chúng ta không đi theo phương hướng bọn họ chỉ định, thì lần sau chiếu tới không phải là đèn, mà chính là súng.”
La Tử Tùng cũng nói: “Địch đông ta ít. Bây giờ muốn chạy cũng không kịp.”
Hạng Thần chợt nhớ tới cái gì đó, một tay nắm tay Văn Xuyên bên cạnh.
Trông Văn Xuyên có vẻ rất bình tĩnh lạnh nhạt như thể bọn họ không phải đang chạy trốn mà chỉ là đi chơi, thậm chí cậu còn không nhíu mày, dù chỉ là một chút. Nhưng khi Hạng Thần đυ.ng phải tay cậu mới phát hiện thực ra Văn Xuyên không bình tĩnh như bề ngoài.
Ngón tay của cậu khẽ run rẩy, lòng bàn tay lạnh lẽo, đổ đầy mồ hôi.
“Có tôi ở đây.” Hạng Thần thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, tôi sẽ không để cho bọn họ động đến cậu.”
Văn Xuyên quay đầu nhìn hắn một cái, khó có được một nụ cười mỉm thể hiện sự cảm kích.
Hạng Thần thấy vậy, ngạc nhiên giống như vừa phát hiện thế giới mới, hào hứng nói: “Cười thêm cái nữa?”
Văn Xuyên: “…”
Đào Phi bất lực hô to: “Đại ca của tôi ơi! Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có tâm tư chọc ghẹo, tán tỉnh nữa thế?”
Văn Xuyên: “…”
Tai Văn Xuyên nhất thời đỏ bừng.
Hạng Thần thấy Văn Xuyên đã hơi thả lỏng, lòng bàn tay cũng ấm áp lên, lúc này mới buông tay cậu ra, huýt sáo với ghế sau.
“Tang thi tôi còn không sợ, sợ gì người? Con mẹ nó chứ cũng chỉ là hai mắt một mũi thôi, bọn chúng có bản lĩnh thì thêm sáu tay bảy chân cho tôi xem.”
Đào Phi: “…”
La Tử Tùng yếu ớt nhắm mắt lại, nói: “Thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.”
Trong xe im lặng, ánh sáng trên đầu dẫn họ đến gần một trường học.
Phía sau vang lên tiếng súng và tiếng nổ, xem ra có người chuyên ngăn chặn những tang thi kia. Hạng Thần nhìn gương chiếu hậu, trao đổi ánh mắt với La Tử Tùng.
Xe của họ đậu bên ngoài tường trường học. Văn Xuyên ngẩng đầu lên nhìn. Trên bức tường bao quanh này, đều có người canh gác, họ có mang súng. Nhưng vì đêm tối, cộng thêm trời mưa nên không thể nhìn rõ nét mặt của họ.
Phía sau, có những người đi xe máy đến, tiếp cận xe của họ, người mang mũ bảo hiểm hỏi: “Từ đâu đến?”
Hạng Thần cười lưu manh, khẽ nhướn lông mày, nói: “Từ địa ngục.”
Người kia hừ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Văn Xuyên đang ngồi trên ghế lái phụ, xong không nói thêm gì nữa, phóng xe máy đi trước dẫn đường.
Hạng Thần lái xe đi theo. Bọn họ vòng qua tường rào, sang con đường phía bên kia, có lẽ là cửa sau của trường. Phía dưới tường vây là dãy cửa hàng lớn.
Bây giờ, khung ảnh trong các cửa hàng rất lộn xộn. Trên mặt sàn vương vãi các loại đồ chơi trẻ em, các đồ thiết yếu khác như đồ ăn và nước uống đều đã bị cướp phá hết.
Người đi xe máy dẫn đường giơ tay ra hiệu, Hạng Thần đậu xe dưới tán cây trước một cửa hàng. Đào Phi ôm túi đi theo sau La Tử Tùng xuống xe. Hắn ôm rất chặt, như thể đó chính là mạng sống của hắn vậy. Hạng Thần do dự một chút, cũng lấy từ trong cốp xe ra một ít thức ăn và vũ khí còn sót lại của họ rồi mang theo.
Những người dẫn đường mở cửa chống trộm của một cửa hàng văn phòng phẩm, đưa họ đi xuyên qua các cửa hàng vào trong khuôn viên trường học bằng cửa sau.
Cửa sau của cửa hàng đối diện với tòa nhà giảng dạy, tiếp đến là hội trường và sân chơi, trước sân là cửa chính.
Trường này cũng không phải là quá lớn, có một tòa nhà ký túc xá cũ, hai tòa nhà giảng dạy được xây liền kề nhau, một khối lớp dưới, một lớp học cao hơn và lớp âm nhạc, nghệ thuật, lớp học thông tin.
Văn Xuyên nhìn xung quanh, thầm nghĩ: Đây thực sự là một nơi lý tưởng để sử dụng làm nơi trú ẩn: có nước, điện, có nhà ăn và nơi để ở. Nếu thức ăn khô không đủ, vẫn có thể đi ra ngoài để cướp, như họ vừa gặp phải.
Văn Xuyên dám chắc rằng, những người được trang bị vũ khí hạng nặng họ gặp bên ngoài thị trấn là các thành viên ở đây. Họ cố tình thiết lập các chướng ngại vật trên đường để người lái xe và những người khác xuống xe để kiểm tra, sau đó tiến hành cướp giật nhu yếu phẩm.
Nhưng họ lấy vũ khí từ đâu ra? Văn Xuyên suy nghĩ mọi khả năng vẫn không thể giải thích được.
Từ đầu đến cuối, thái độ của La Tử Tùng có vẻ rất nghiêm túc. Hạng Thần sóng vai đi cùng anh, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
La Tử Tùng nói: “Vừa rồi những người đó dùng súng. Nếu tôi không nhìn lầm, tất cả đều là súng cảnh sát.”
Hạng Thần suy nghĩ một chút: “Không lẽ bọn họ cướp của cảnh sát?”
La Tử Tùng lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ lắm, nét mặt hiện vẻ lo âu.
Bốn người theo người đi xe máy dẫn đường vào sảnh tòa nhà giảng dạy. Sảnh tầng một khá rộng rãi, phía cuối hai bên có gương lớn. Tòa nhà giảng dạy này có bốn cầu thang khác nhau, hướng họ đi là một cầu thang quay, thường được sử dụng đi lên lớp học trên cao, gần phía lớp lớn.
Bọn họ bị đưa đến phòng hiệu trưởng, dọc theo đường đi Đào Phi cảm thấy không thoải mái. Hắn bịt mũi, nhỏ giọng hỏi Văn Xuyên: “Trong hành lang này có mùi gì khó chịu như vậy?”
“Mùi máu tươi không được lau sạch.”Văn Xuyên nhìn lướt qua sơ đồ lối thoát hiểm treo trên tường, nói.
Đào Phi cau mày: “May mà bọn họ có thể tìm được nơi ẩn náu tốt như này.”
Văn Xuyên nhìn hắn với ánh mắt hơi khác thường: “Nơi tập trung nhiều người nhất thường là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề.”
Đào Phi không hiểu ý của Văn Xuyên.
Văn Xuyên nhắc nhở: “Trường học, bệnh viện, trung tâm mua sắm, thư viện, câu lạc bộ, công viên giải trí, quán bar, nhà hàng …”
Đào Phi ngây người một lát, đột nhiên phản ứng lại: “Đúng, đúng vậy! Đáng lẽ trường học này phải là một khu vực bị ảnh hưởng nặng nề. Vậy hắn ta, bọn họ…?”
Văn Xuyên không nói gì nữa. Toàn thân Đào Phi đổ mồ hôi lạnh. Tự nhiên, hắn cảm thấy mùi máu tươi tràn ngập trong khoang mũi, thậm chí đang tan trong phổi, trở nên vô cùng đáng sợ. Chân hắn mềm nhũn, cũng may Văn Xuyên phản ứng nhanh, đưa tay kéo hắn lại, tránh cho hắn lăn xuống cầu thang.
Thậm chí ngay cả tay vịn cầu thang Đào Phi cũng không dám đυ.ng vào. Quỷ mới biết bên trên đó dính những cái gì?
Hiện tại, hắn cảm thấy mình đi trên mặt đất mà như đang dẫm lên máu thịt người khác, cả người choáng váng, đi không vững.