Bầu trời trở nên u ám, trông giống như sắp mưa.
Hạng Thần lấy điếu thuốc cuối cùng ra, vân vê trong tay, do dự một chút rồi lại bỏ vào trong túi.
Hắn nắm lấy cánh tay của mình, chân phải hơi run rẩy, nhìn người đàn ông ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.
Văn Xuyên đã ngủ thϊếp đi, trên mặt hiện lên vẻ xanh xao mệt mỏi. Dáng vẻ của cậu lúc ngủ trông khác xa so với vẻ lạnh lùng thường ngày. Lông mày cậu hơi nhíu lại, đuôi mắt rũ xuống, khóe miệng mím chặt, dáng vẻ lúc cúi đầu trông rất hiền lành, vô hại, trên người cũng không toát ra luồng áp suất thấp kiểu “cấm lại gần” hay thấy. Lúc này, nhìn cậu hoàn toàn giống như một em trai hàng xóm bình thường.
Nhưng Hạng Thần biết rõ việc ở cùng một chỗ với Văn Xuyên khó khăn đến mức nào. Hắn quen Văn Xuyên ba năm, sau khi tốt nghiệp mặc dù chưa từng gặp lại nhưng bởi vì Văn Xuyên quá ưu tú, nên ngày thường hắn nghe được không ít tin tức của cậu từ chỗ cha mình.
Nào là cậu thi đỗ thủ khoa, luận văn của cậu được đăng trên một tạp chí chuyên ngành sinh học nào đó. Hạng Thần không hiểu những chuyện thuộc lĩnh vực chuyên môn của cậu, chỉ biết đại khái đó là tạp chí liên quan đến học thuật rất nổi tiếng; Nào là giáo sư Trương chỉ đích danh muốn giữ cậu lại làm trợ thủ, tuy cậu còn là sinh viên chưa tốt nghiệp nhưng đã được đi theo giáo sư Trương thực tập, vân vân…
Không lâu sau, hắn lại nghe nói cậu chuyển công tác, làm việc trong Viện nghiên cứu, chuyên nghiên cứu về gen di truyền hoặc cái gì đó tương tự, hắn cũng không hiểu lắm.
Tóm lại, hắn và cậu giống như là người thuộc hai thế giới khác nhau. Hạng Thần từng nghĩ rằng, sau này bọn họ sẽ không bao giờ có gì liên quan đến nhau nữa.
Cho đến khi thảm họa xảy ra.
Hạng Thần hơi thất thần. Đột nhiên, từ chân trời phía xa, tiếng sấm vang lên ầm ầm làm hắn giật nảy mình. Lập tức, trời mưa to như trút nước.
La Tử Tùng nâng cửa sổ xe lên, chỉ để lại một khe hở nhỏ ở phía trước. Trong tiếng mưa, cần gạt nước đưa qua đưa lại, con đường phía trước vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe từ lốp xe.
Hạng Thần hơi thả lỏng bả vai, tựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm vào hạt mưa đập vào cửa xe.
La Tử Tùng nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện phiếm đi?”
Hạng Thần “Ừ” một tiếng, bẻ ngón tay chơi đùa, khớp ngón tay phát ra tiếng kêu “rắc rắc”: “Nói cái gì?”
“Lời cậu đã hứa với tôi còn chưa thực hiện đâu.” La Tử Tùng ám chỉ: “Lối ra an toàn, không nhớ à?”
Đầu tiên là Hạng Thần “Hả?” một tiếng, sau đó dường như là đã nhớ ra, lại “À…” một tiếng, vỗ đầu gối, bật cười: “Chuyện đuổi học…. Thật ra, cũng không có gì.”
La Tử Tùng hơi hất cằm: “Nói nghe thử.”
Hạng Thần liếʍ môi, nói: “Đầu đuôi của sự việc này hơi dài, phải kể lại từ lần đầu tiên tôi quen biết thầy Văn.”
La Tử Tùng nghe thấy Hạng Thần dùng giọng điệu âm dương quái khí gọi “Thầy Văn”, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng có hứng thú.
Năm nay Hạng Thần hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Văn Xuyên một tuổi nhưng bản chất lại giống hệt một đứa trẻ to xác. Hắn thích ra vẻ đẹp trai, ngầu lòi, có lúc rất bướng bỉnh, cố chấp, nhưng đôi khi lại rất dễ dãi, qua loa. Tính tình hắn thay đổi thất thường làm cho mọi người đều cảm thấy không thể hiểu được.
La Tử Tùng lại cảm thấy con người hắn rất thú vị, không nói đến cái khác, ít nhất hắn là người trọng tình, trọng nghĩa, cũng là người có thực lực. Dựa theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm của La Tử Tùng, kĩ năng của Hạng Thần ít nhất cũng phải ở cấp bậc giải đấu quốc gia. Khả năng đó của hắn cũng không phải ngày một, ngày hai mà có, chắc chắn là rèn luyện từ nhỏ, cho nên phản ứng mới nhanh như vậy. Khi hắn phối hợp với người khác thì vô cùng ăn ý, xử lý tình huống cũng rất linh hoạt.
Nếu như hắn không bị đuổi học, cộng thêm mối quan hệ rộng rãi của Hạng Khôn, chắc chắn tên nhóc này sẽ có tiền đồ rộng mở.
Hạng Thần đạp một cái vào hòm đựng đồ phía trước, tay gõ lên đầu gối, nói: “Thôi, chúng ta vẫn nói ngắn gọn thôi, đoạn quen biết thầy Văn thì bỏ qua đi.” Tay Hạng Thần làm thành động tác cắt bỏ, nói tiếp: “Văn Xuyên có một người bạn học, là một con mọt sách, lớn lên cũng rất ưa nhìn. Lúc đi học, cậu nhóc kia luôn học vượt cấp, vì thế mà chưa tới mười bảy tuổi, tên mọt sách ấy đã học đại học năm thứ ba. Hàng ngày, cậu nhóc kia ngoài việc đi học và đi theo Văn Xuyên đến căn tin ăn cơm thì hoàn toàn không tham gia hoạt động nào khác. Quan hệ của cậu nhóc đó với bạn bè cũng không tốt, EQ thấp nên chọc giận khá nhiều người. Có lần Văn Xuyên đến viện nghiên cứu, không đi học, có người tìm cậu nhóc đó gây chuyện. Cũng phải nói là số tôi xui xẻo, vừa đúng lúc bắt gặp.”
La Tử Tùng nhướng mày: “Gây chuyện?”
Hạng Thần bĩu môi: “Gã kia là một Alpha học năm cuối sắp tốt nghiệp rồi, khoa chỉ huy chiến lược. Đầu óc gã chắc bị úng nước, tự nhiên lại muốn cưỡng ép đánh dấu cậu nhóc ngốc kia. Có lẽ gã cảm thấy sắp tốt nghiệp rồi, nên muốn làm điều gì đó ngông cuồng để thể hiện bản lĩnh.”
La Tử Tùng khẽ nhíu mày, trong những vụ án anh xử lý cũng không thiếu những tình tiết như vậy, nghe đến chết lặng. Nhưng khi biết chuyện như vậy lại xảy ra trong khuôn viên trường học, đặc biệt, trường học của Hạng Thần và Văn Xuyên là ngôi trường được đánh giá là nổi tiếng, có môi trường học tập rất tốt, trong lòng anh không tránh khỏi cảm thấy không thoải mái.
“Bao nhiêu năm đọc sách đều vứt cho chó ăn.” Anh chậc một tiếng.
Hạng Thần gật đầu, rất đồng ý: “Cho nên, nhân phẩm của con người, không liên quan đến trình độ học vấn cao hay không, thành tích có tốt hay không. Hầy, lại nói tiếp, sau đó tôi liền xông lên, dạy cho gã một bài học. Chuyện là như vậy.”
La Tử Tùng có chút không dám tin: “Chỉ vì chuyện này?”
“Cái gì gọi là “Chỉ vì chuyện này” hả?” Hạng Thần nhướng mày rất đắc ý, giơ ngón tay lên: “Anh nghĩ xem, ông đây chỉ cần một ngón tay đã đánh cho gã phải vào viện cấp cứu, không dễ dàng gì mới nhặt lại được một mạng.”
La Tử Tùng im lặng: “Cậu cũng có phải dũng sĩ mình đồng da sắt hay thần tiên đâu? Cậu nói như thể không cần động thân, chỉ phẩy ngón tay đã đánh gục người ta rồi ấy.”
Bên cạnh, Hạng Thần bật cười sảng khoái.
La Tử Tùng lại trầm mặc, ngón tay anh gõ nhịp lên vô lăng: “Cậu nên báo cảnh sát, loại người đó không đáng để cậu bị đuổi học.”
“Anh không biết đâu, đối với hạng người như gã cần phải có người dạy cho gã một bài học nhớ đời, để cho gã biết thế nào là lợi hại.” Hạng Thần lắc lắc đầu, nói tiếp: “Gã ỷ vào người cha có quan hệ rộng rãi, suốt bốn năm đại học gã đã gây chuyện vô số lần, người bị gã giở trò cũng không phải là ít. Năm đó, Văn Xuyên…”
Hạng Thần ho khan một tiếng, đổi đề tài: “Tôi cũng biết chừng mực, sẽ không thật sự đánh chết người.”
Trong lòng La Tử Tùng cũng chợt hiểu, đây có lẽ là cộng cả thù cũ hận mới, vì thế nhân tiện Hạng Thần trút giận một lần nên hắn mới ra tay nặng như vậy. Có lẽ mối hận cũ kia có quan hệ với Văn Xuyên.
La Tử Tùng nhìn gương chiếu hậu, phát hiện Văn Xuyên đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
La Tử Tùng nói: “Còn gã kia thì sao? Cũng bị đuổi học?”
Bàn tay Hạng Thần nắm chặt đầu gối, một lúc lâu sau mới không tình nguyện lên tiếng: “Gã kia họ Chung, đuổi cái gì chứ? Chỉ có tôi bị đuổi học. Mẹ kiếp!”
La Tử Tùng ngẩn người: “Họ Chung? Không phải là…”
“Con trai duy nhất của thượng tướng Chung – Quân đoàn lục quân số 8, Chung Hạo Sinh. Được cưng chiều đến mức không ai dám đυ.ng.” Hạng Thần hừ hừ một tiếng.
La Tử Tùng hiểu được: “Tóm lại, vì cha gã lợi dụng các mối quan hệ nên cậu mới bị…”
Cuối cùng Văn Xuyên cũng lên tiếng: “Cũng không hẳn là như vậy. Đối phương có cha là thượng tướng Chung chống lưng, thì hắn cũng có cha là thiếu tướng Hạng cơ mà? Dù thế nào cũng không đến mức bị đuổi học, hơn nữa người gây chuyện trước là Chung Hạo Sinh, còn có người làm chứng ở đó, bọn họ cũng không thể đảo ngược trắng đen. Có điều, cậu Hạng nhà chúng ta khả năng hơn người, không chấp nhận xin lỗi đối phương, cũng không chấp nhận hình thức kỷ luật cảnh cáo tạm đình chỉ học của nhà trường, mà trực tiếp đập bàn đứng lên nói không thèm học nữa.”
La Tử Tùng ngạc nhiên nói: “Trường học liền làm như mong muốn của cậu ấy?”
“Phía sau có nhà họ Chung gây sức ép, chính hắn cũng không thèm đi học, ai khuyên cũng vô dụng, còn có thể như thế nào được?” Văn Xuyên nói: “Hay lắm, rốt cuộc lãng phí ba năm đại học.”
Hạng Thần không ngờ Văn Xuyên đã tỉnh, nghe vậy không vui, quay lại nằm úp sấp lên lưng ghế: “Cái con người này, tôi làm như vậy còn không phải là vì cứu bạn nhỏ của cậu à? Nhà trường xử phạt tôi mà lại không xử phạt Chung Hạo Sinh, như vậy có công bằng không? Tôi không thích đi học đấy thì sao? Ăn hết cơm hết gạo nhà cậu à?”
Văn Xuyên há hốc miệng, rốt cuộc không nói ra lời, quay đầu hừ một tiếng, khóe miệng kéo xuống, có vẻ nín nhịn bực bội.
Hạng Thần giật giật đuôi lông mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười hớn hở, giống như trẻ con “chỉ nhớ kẹo ngọt, không nhớ đòn roi” nói tiếp: “Này! Thật ra cậu vẫn luôn oán trách tôi vì chuyện này phải không? Trách tôi để cho nhà họ Chung được như ý, trách tôi không chịu chấp nhận nhịn chuyện nhỏ, phải không? Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ đến tôi, cho nên mới luôn canh cánh chuyện này.”
Tai Văn Xuyên đỏ lên, quay đầu trừng mắt, trên mặt viết “Tôi chưa bao giờ thấy một người mặt dày vô sỉ như anh” nói: “Anh có đi học hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Hạng Thần “Ồ” một tiếng, cũng không tiếp tục tranh cãi hơn thua với cậu. Hắn xoay người lại, nhịp chân ngâm nga.
Sắc trời đã chuyển tối hẳn, phía sau chiếc SUV nháy đèn vài cái, La Tử Tùng cho xe dừng lại bên lề đường.
Đào Phi cầm ô chạy tới, trong tiếng sấm to nói lớn: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Tôi đói bụng, chúng ta ăn chút gì trước đã.”
Hạng Thần nhìn thời gian, xung quanh mưa to, không nhìn rõ tình hình giao thông, cau mày nói: “Đi thêm một đoạn nữa, nơi này không an toàn lắm. Phía trước chắc là có một thị trấn, chúng ta đến gần thị trấn xem thế nào đã.”
Đào Phi thở dài một tiếng, nhấc chân định chạy về xe, đột nhiên dừng lại một chút, nói: “Tôi ngồi lái xe một mình, trong lòng rất lo lắng. Hay là một người các cậu sang ngồi cùng tôi nói chuyện phiếm?”
Ánh mắt hắn đảo qua Văn Xuyên, lại nhìn về phía Hạng Thần và La Tử Tùng.
La Tử Tùng nói: “Tôi đi với anh.”
Mặc dù La Tử Tùng lái xe một tay cũng ổn, thay phiên nhau cũng không vấn đề gì, bây giờ chuyển qua xe Đào Phi có thể nhân tiện nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Hạng Thần chuyển sang ngồi ghế lái, nói: “Được, tôi sẽ lái.”
Vẻ mặt Đào Phi vui mừng, đang muốn đưa ô cho La Tử Tùng, La Tử Tùng lại không thèm để ý xua tay, trực tiếp vọt vào trong mưa, ba bước thành hai bước, nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong xe.
Đào Phi vội vàng đi theo. Hạng Thần thắt dây an toàn, tiếp tục xuất phát.
Con đường này coi như an toàn, có lẽ vì đây là vùng núi khá hoang vắng. Mặc dù trên đường họ có nhìn thấy những chiếc xe bị bỏ rơi hoặc phá hủy nhưng không nhìn thấy tang thi.
Thỉnh thoảng có những con hươu bị nhiễm bệnh nhảy ra, một nửa khuôn mặt như bị tan chảy, nhãn cầu cũng là một màu trắng đυ.c, môi hở, bên trong để lộ một khối đen xì, răng đều rơi hết.
Hạng Thần lập tức cho một phát súng trực tiếp khiến nó ngã xuống, sau đó cầm dao găm xuống xe mổ xẻ cho “thầy Văn” chụp ảnh lại.
Dọc theo đường đi, album ảnh của thầy Văn dần đầy ắp các loại cụt chân, đen nhánh, máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng rợn người.
Khi chuẩn bị vào thị trấn, Hạng Thần nhấp nháy đèn rẽ trái hai lần, nhắc nhở phía sau cẩn thận.
Văn Xuyên cũng nhíu mày, cậu di chuyển ngồi lên ghế phụ, chống người nhìn về phía trước, nghi ngờ nói: “Phía trước đường bị ngăn lại rồi à?”
“Có người cố ý.” Hạng Thần nói: “Không ai rảnh rỗi đến mức tới nơi này phong tỏa đường.”
Hắn hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra ngoài. Mưa táp vào mặt rồi chảy dọc theo đường viền khuôn mặt rắn rỏi của hắn, đem lại cảm giác hơi hoang dã.
Khi còn cách thị trấn vài cây số, trên con đường nhỏ bị chắn ngang bằng rất nhiều bao cát, biển cảnh báo, cọc tiêu giao thông hình chóp nón. Ngoài ra, họ còn thấy mấy chiếc xe rách nát tựa ngang vào nhau, rõ ràng có người cố ý dùng chúng chặn đường.
Chiếc SUV dừng lại phía sau bọn họ, Đào Phi hạ cửa xe nghi hoặc hỏi La Tử Tùng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trong lòng La Tử Tùng mơ hồ cảm thấy tình hình không ổn, lại nghe Đào Phi nói: “Nhìn kìa! Hình như còn treo một tấm biển, viết cái gì vậy?”
Đào Phi kích động: “Có phải có người sống khác không?”
Đào Phi cởi dây an toàn ra định chạy xuống xem. Dự cảm xấu trong lòng La Tử Tùng càng thêm mãnh liệt. Trực giác của cảnh sát nhạy cảm đối với nguy hiểm khiến anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã kéo Đào Phi lại như một phản xạ có điều kiện: “Chờ một chút!”
Đào Phi không chú ý tới vẻ lo lắng trên mặt hắn, hưng phấn nói: “Anh La! Có lẽ đây là một nơi trú ẩn tạm thời! Biết đâu đây lại là nơi dừng chân của lực lượng 811 thì sao? Anh chờ chút, để tôi đi xem xem!”
Hắn còn chưa mở cửa, ở phía trước Hạng Thần vừa đẩy cửa xe ra, ngay lập tức đã đóng mạnh cửa xe lại. Một tiếng “Rầm” lớn vang lên phía dưới cửa xe.
Cả người Đào Phi ngây ngẩn, đồng tử La Tử Tùng đột nhiên co rụt lại, bấm mạnh còi xe, điên cuồng gào thét: “Lùi xe! Đi!”