Hắn Đã Từng Yêu Tôi

Chương 30: Thay đổi


Cho đến ngày nay, Thu Căng vẫn nhớ rõ hắn mồ hôi đầy đầu chạy về.

Biết được cậu thật sự không có việc gì, cũng không có cảm thấy một chuyến đi tay không, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Trong miệng nhắc mãi, “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”

Trong lòng Thu Căng cảm động, mặt ngoài lại nói: “Công việc thì sao?”

Dương Sâm nhẹ nhàng ôm lấy cậu “Công việc có chỗ nào quan trọng hơn em?”

Nói xong còn không quên dặn dò cậu “Về sau sinh bệnh không được tự mình chịu đựng, nhất định phải nói cho anh một tiếng, biết không?”

“Tóm lại, em có bạn trai để lợi dụng.”

Thu Căng nghĩ ngợi, hóa ra bạn trai có tác dụng lớn như vậy.

Thu Căng nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu.

Dương Sâm vừa lòng mà cười, hắn nói: “Làm bạn cũng là một loại thuốc, chữa khỏi tâm bệnh.”

Thu Căng nhớ kỹ những lời này, cho nên sau này sinh bệnh cũng sẽ không giấu diếm nữa.

Bên tai truyền đến âm thanh máy móc, là AI đọc tin nhắn: Xin lỗi Tiểu Thu, hôm nay phải tăng ca, em tự về nghỉ ngơi được không?

Trong l*иg ngực truyền đến một trận co rút đau đớn, như nơi đó khuyết thiếu thứ gì.

Ban đêm, Dương Sâm cảm thấy mỹ mãn về đến nhà, trên người còn lưu lại mùi vị Omega. Thấy trong phòng không mở đèn, trong lúc nhất thời không phát hiện có cái gì không đúng.

Mở đèn phòng khách, nhìn kệ giày nghĩ thầm đã trễ thế này Thu Căng hẳn là ngủ rồi, liền đi vào phòng.

Hắn đã tắm ở chỗ Hứa Dung, trở về cũng lười nên trực tiếp lên giường nằm bên người Thu Căng, đang chuẩn bị chợp mắt, lại cảm nhận được bên người truyền đến một cổ nhiệt khí.

Dương Sâm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Thu Căng phát sốt.

Hắn duỗi tay tìm kiếm, phát hiện Thu Căng còn sốt nhẹ.

Thu Căng khó chịu hừ một tiếng.

Dương Sâm bật đèn, nhìn trên má Thu Căng phiếm hồng còn có mồ hôi, gương mặt khô nứt tái nhợt.

Hắn gọi Thu Căng, người nọ chậm rãi mở mắt ra.

Dương Sâm nói: “Còn phát sốt?”

Thu Căng nghe giọng hắn, trong lúc nhất thời phân không rõ đây là trách cứ hay là quan tâm.

Thu Căng ho khan hai tiếng, yết hầu khô khốc sưng đau, giọng khàn khàn: “Tan làm?”

Dương Sâm sửng sốt một chút, nói dối thành thói quen liền tự nhiên ừ một tiếng, “Anh lấy cho em ly nước.”

Hắn đi phòng khách đổ nước ấm, nâng Thu Căng dậy, Thu Căng định nhận lấy lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến ngữ khí không vui, “Trên người em sao lại có mùi Alpha khác?”

Không biết có phải do sinh bệnh nên tâm tư càng thêm mẫn cảm, lời này của Dương Sâm như đang thẩm vấn, cậu suy yếu nói: “Không phải đã nói lúc phát sốt ngất đi, là nhờ đồng nghiệp đưa đi bệnh viện, khụ khụ khụ......”

Dương Sâm xấu hổ, hắn gần đây không kiên nhẫn nghe Thu Căng nói, thường thường nghe qua đã quên. Hắn đút nước cho Thu Căng, quan tâm nói: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ sợ thân thể em không tiện, ở bên ngoài chịu khi dễ.”

Môi Thu Căng chạm vào nước ấm.

Dương Sâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Thu Căng rũ mắt, “Nóng.”

Dương Sâm thổi thổi, “Xin lỗi, anh không chú ý.”

Thu Căng không nói gì, từ khi nào Dương Sâm...

Dương Sâm: “Hôm nay không thể rời công ty, không nghĩ tới bệnh tình của em lại nghiêm trọng như vậy.”

Thu Căng lẳng lặng nghe, cũng không biết tin hay không tin. Nói với người bệnh không khác nào mắng cậu làm ra vẻ, không hiểu chuyện chỉ có chút bệnh cũng bắt hắn bỏ công việc.

Lơời Dương Sâm nói qua, chính mình còn quên.

“Nếu không thoải mái thì đừng cậy mạnh, trực tiếp xin nghỉ là được, chỗ đó cũng không kiếm được mấy đồng, liều mạng làm cái gì?”

Thu Căng nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay xin nghỉ, phát sốt sẽ không có người quản.”

Dương Sâm: “Như thế nào không có, anh không phải là người sao?”

Thu Căng hỏi: “Phát sốt đến ngất anh sẽ biết sao? Anh sẽ đến bệnh viện thăm em sao?”

“Công việc rất bận.”

Sẽ không.

Thu Căng ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, lại làm Dương Sâm chột dạ.

Thu Căng lại nói: “Đói bụng.”

Cậu chủ động chuyển đề tau, trong lòng Dương Sâm nhẹ nhàng thở ra, ân cần nói: “Muốn ăn cái gì, hay anh mua cơm hộp.”

Thu Căng nói: “Ăn cháo.”

Dương Sâm khó xử, “Muộn rồi chỗ nào còn bán cháo?”

Thu Căng: “Vậy quên đi, ngủ đi.”

Dương Sâm nhấp chặt môi: “Có phải chưa ăn cơm chiều?”

Hỏi xong Dương Sâm mới cảm thấy chính mình đang nói vô nghĩa, Thu Căng suy yếu thành như vậy, xuống giường đều khó, sao có thể nấu ăn?

Đáy lòng áy náy cùng thương tiếc đánh thức, Dương Sâm nói: “Trước nghỉ ngơi một lát, anh đi nấu.”

Dương Sâm nấu một nồi cháo, nhìn Thu Căng còn chưa ngủ gọi cậu dậy, múc một muỗng cháo thổi thổi, sau đó đút cho cậu.

“Là anh không tốt, em sinh bệnh, anh nên sớm về nhà một chút.”

Thu Căng một ngụm một ngụm ăn cháo, dạ dày dần ấm áp, nghe hắn nói như vậy cũng không còn giận.

Ăn xong cháo, Dương Sâm ôm cậu nhẹ nhàng dỗ vài câu, Thu Căng dựa lên vai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Dương Sâm, một phần cảm tình, đến tột cùng phải như nào mới có thể bảo trì vĩnh viễn không biến mất?”

Thu Căng rất ít khi chủ động cùng hắn nói chuyện tình cảm, nghĩ hiện tại thân thể Thu Căng không thoải mái, cần càng nhiều an ủi, liền cúi đầu hôn lên trán, tự tin nói: “Chúng ta như vậy còn không tốt sao?”