Khi lời lẽ trở nên kích động, anh ta bèn chỉ vào cổ áo của mình rồi nói: “Đến đây. Nếu có năng lực thì mày hãy túm ông đây ra ngoài đi!”
Hạc Toại cụp mắt xuống rồi im lặng trong vài giây. Sau đó, đầu lưỡi của anh chống vào khoang miệng rồi mỉm cười.
Đầy khí thế của lưu manh.
Mỗi khi Chu Niệm nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cô đều hối hận vì mình đã không đứng xa hơn một chút, nếu không thì cô đã chẳng bị Hạc Toại dọa dẫm đến nỗi nghẹt thở rồi.
Tiếng kính thủy tinh vỡ vụn vang vọng khắp phố Nam Thủy.
Tiếng la hét đầy sợ hãi của Mắt Cá cũng xen lần trong đó, chấn động tới nỗi khiến tai Chu Niệm nhức nhối, song cô vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi nhìn kỹ lại lần nữa, Chu Niệm đã nhìn thấy bàn tay của Hạc Toại đang thò vào những lỗ hổng nham nhở trên kính chắn gió.
Trong toàn bộ quá trình, Hạc Toại đều hành động cực nhanh. Tuy nhiên, anh không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn nữa.
Chỉ khi đủ tàn nhẫn thì mới có thể dứt khoát như anh.
Chu Niệm phát hiện một mảnh kính vỡ đang nằm nghiêng và đâm vào lòng bàn tay Hạc Toại, máu tươi chảy ra ồ ạt men theo đường gân xanh trên xương cổ tay, sau đó lan khắp cánh tay anh.
Nhưng dường như Hạc Toại không hề nhận ra. Anh chỉ trực tiếp túm lấy cổ áo của Mắt Cá bằng chính bàn tay bị thương của mình.
Sắc mặt của Mắt Cá tái nhợt, hốt hoảng gào lên: “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát giúp tôi với! Á á á á!”
Mạch máu gồ lên trên cổ Hạc Toại một cách rõ nét. Anh dùng sức mạnh của mình, nhất quyết kéo Mắt Cá ra bên ngoài kính chắn gió.
Sự dứt khoát và ngông cuồng đó cứ như thể anh chẳng hề lo sợ gì cả.
Hạc Toại nghiêng người để áp sát phía trước, đồng thời nhấc Mắt Cá lên cao hơn. Hình ảnh đó rất giống một tay thợ săn đang nhìn xuống con mồi vừa sa vào lưới của mình với dáng vẻ vô cùng phấn khích.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của hai người đã cách nhau không quá năm centimet.
Đợi đến lúc khoảng cách gần kề như vậy, trên mặt Hạc Toại mới hiện lên ý cười, song sắc thái lạnh lẽo trong đáy mắt lại không hề suy giảm. Anh chỉ chầm chậm mỉm cười rồi hỏi: “Nào, mày nói thử xem, bây giờ thì ai cao quý hơn ai?”
Mắt Cá tái mặt, lắc đầu liên tục.
“Mày lắc đầu là có ý gì?” Chu Niệm thấy nụ cười của thiếu niên càng lúc càng ngông nghênh và u ám: “Cảnh sát phải mất mười lăm phút mới đến đây. Mà trong vòng mười lăm phút này, mày có thể lựa chọn xin lỗi, hoặc là nhờ người khác gọi xe cứu thương cho mày đấy.”
“...”