Truyện còn có tên khác là CHỨNG BỆNH - Tác giả: Tuế Dục
Anh ta còn chưa nói xong thì Hạc Toại đã rít xong hơi thuốc cuối cùng. Anh hạ cánh tay xuống, dụi điếu thuốc đã cháy gần hết vào một hòn sỏi trên mặt đất, sau đó khẽ xoay tròn để nghiền nát và dập tắt nó.
Động tác của Hạc Toại cực kỳ bất cần, vậy nên chẳng ai nhận ra sự lạnh lùng trong đáy mắt trong veo của Hạc Toại vào khoảnh khắc anh đứng dậy theo làn khói màu trắng xanh.
Chu Niệm thấy Mắt Cá vứt điếu thuốc đang hút dở trong tay bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó thu người vào trong xe.
Tiếp theo là cảnh tượng cửa sổ ô tô được nâng lên để đóng lại một cách chớp nhoáng.
Cô không hiểu. Anh đáng sợ đến vậy sao?
Một giây tiếp theo, cô chỉ thấy Hạc Toại xoay người lại với vẻ ung dung, tiện tay rút một cái xẻng sắt từ quầy hàng bên ngoài cửa hàng kim khí ở phía sau lưng, lưu loát vác nó lên vai rồi đi về phía chiếc xe bán tải màu trắng.
Cả người Hạc Toại đều đang toát lên sự hoang dã cùng với sức mạnh không thể nào áp chế được.
Tiếng động cơ xe vang lên.
Chiếc xe bán tải màu trắng đang chuẩn bị lăn bánh thì Chu Niệm bỗng nhìn thấy thiếu niên chân dài kia sải bước, bắt đầu chạy băng băng, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Có ích gì sao?”
Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió khi anh chạy nhanh như điên, vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.
Rầm!
Cùng với âm thanh chói tai và nặng nề, Hạc Toại lập tức nhảy lên mui trước của xe bán tải rồi đứng vững.
Chiếc xe vừa mới khởi động đã phải dừng lại ngay tắp lự.
Hạc Toại ngồi xuống, hai đầu gối mở rộng một cách bất kham. Anh thả cái xẻng trên vai xuống, mũi nhọn của xẻng đυ.ng vào kính chắn gió và cũng chỉ vào vị trí mi tâm của Mắt Cá.
Anh ta hít một hơi thật sâu, ngửa cơ thể về phía sau để dán chặt vào chỗ tựa lưng.
Thấy vậy, Chu Niệm bèn quyết định hủy bỏ suy nghĩ trước đó của mình.
Tính tình của người này không tốt chút nào cả.
Hạc Toại dùng mũi nhọn của xẻng để gõ nhẹ vào kính thủy tinh, đuôi lông mày nhướng lên với vẻ hết sức ương ngạnh. Anh hất cằm về phía Mắt Cá để ra hiệu cho đối phương xuống xe.
Nhưng làm sao anh ta đồng ý được? Dù sợ hãi đến đâu thì Mắt Cá cũng muốn giả vờ là một trang hảo hán: “Mày bảo tao xuống xe thì tao phải xuống hả? Ông đây đếch xuống nhé. Nếu có gan thì hôm nay mày hãy đập nát xe của tao luôn đi!”