Truyện còn có tên khác là CHỨNG BỆNH - Tác giả: Tuế Dục
Mọi người bắt đầu lục tục đến gần rồi tụ tập xung quanh Chu Niệm, cũng chẳng làm gì khác ngoài việc xem cô vẽ.
Thi thoảng sẽ có người trong đám đông thốt lên một câu: “Vẽ đẹp thật đấy.”
Ở thị trấn này, tất cả mọi người đều biết Chu Niệm.
Chu Niệm vô cùng nổi tiếng. Cô học hội họa từ năm ba tuổi, mới sáu tuổi đã đạt huy chương vàng trong cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc. Khi đó, ngưỡng cửa của nhà họ Chu đã bị một nam phóng viên mập mạp của phía báo chí giẫm nát. Bậc cửa bằng gỗ lập tức bị nứt gãy ở chính giữa, khiến mọi người cười ồ lên.
Thiên phú đáng kinh ngạc của Chu Niệm đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Chu Niệm được mệnh danh là “Van Gogh phiên bản thiếu nữ”, chắc chắn sau này sẽ đạt được nhiều thành tựu to lớn.
Cô không hề bị ảnh hưởng bởi những người vây xem mà chỉ tiếp tục vẽ tranh một cách hết sức chuyên chú.
Tuy nhiên, thời gian của mỗi lần vẽ vật thực cũng sẽ không vượt quá hai tiếng rưỡi, bởi vì ánh sáng, bóng tối và màu sắc sẽ thay đổi cực nhanh. Đặc biệt là vào buổi trưa, khi ánh nắng gay gắt, khung cảnh thiên nhiên cũng sẽ bị chiếu sáng đến nỗi trở nên mờ ảo và vỡ vụn. Đôi khi, thậm chí Chu Niệm còn không thể nhìn rõ cấu trúc cơ bản và các thành phần mà một tác phẩm hoàn chỉnh nên có, do đó cũng không thích hợp để tiếp tục vẽ vật thực nữa.
Vì đã gần đến giờ ăn cơm nên Chu Niệm bèn thu dọn từng dụng cụ vẽ rồi đóng hộp lại, sau đó vác giá vẽ trên lưng rồi rời khỏi bờ sông.
Trên đường về nhà, vì tiện đường nên cô đã mua cân rưỡi quýt.
Sau đó, Chu Niệm lại băng qua phố Nam Thủy để về nhà.
Phố Nam Thủy là nơi sầm uất và cũng là chốn hỗn tạp nhất trong thị trấn.
Nơi đó có các quán rượu và quán trà lớn nhất, cửa hàng dày đặc, cửa tiệm cắt tóc, cửa hàng kim khí, siêu thị mini, đủ loại nhà hàng, những chỗ vui chơi giải trí như karaoke hay quán bar, cái nào cần có cũng đều có đủ.
Hàng quán vô kể, lượng người cũng nhiều, xe qua xe lại trên đường.
Chu Niệm đi dọc theo đường phố, rảo bước qua từng cây hoa phượng tím.
Một chiếc xe bán tải màu trắng chạy vùn vụt ngang qua người cô, bánh xe vô tình lăn qua một vũng nước đọng, nước bẩn lập tức bắn lên tung tóe. Bộ váy trắng của Chu Niệm chẳng may dính đạn, dính đầy vết lấm bùn.
Chu Niệm cúi đầu nhìn xuống chiếc váy bị lấm bẩn, thầm nghĩ rằng tài xế này thật sự không có ý thức vì đối phương cũng chẳng buồn dừng xe để xin lỗi cô.
Khi ngước mắt lên lần nữa, Chu Niệm chợt phát hiện chiếc xe bán tải màu trắng đã quay đầu xe ở một chỗ cách đó không xa, hiện giờ đang lái xe quay lại.
Có lẽ tài xế đang quay lại để nói lời xin lỗi cô chăng?