Chứng Bệnh Của Cô Ấy

Chương 6

Truyện còn có tên khác là CHỨNG BỆNH - Tác giả: Tuế Dục

Thị trấn Hoa Doanh là một thị trấn cổ xưa với tuổi đời kéo dài suốt hàng trăm thế kỷ. Ba mặt của Hoa Doanh được bao bọc bởi núi non, nằm cạnh dòng nước, lại có dòng sông Nam Thủy chạy xuyên qua toàn bộ thị trấn nhỏ bé.

Đêm qua, thị trấn Hoa Doanh vừa đón một trận mưa cuối xuân, kéo dài triền miên nhưng lại nhẹ nhàng, mang theo một vẻ dịu dàng êm ả.

Chu Niệm bước đi trên con đường đá xanh ẩm ướt, trước mặt cô là một làn sương sớm mỏng manh. Hình dáng của những bức tường màu trắng cùng với gạch ngói màu đen trở nên mơ hồ trong sương mù. Những chiếc đèn l*иg màu đỏ đã bị bạc màu đang lay động dưới mái hiên cong cong. Những con phố cổ quanh co uốn lượn.

Hôm nay không có nhiều người chào hỏi Chu Niệm như trước nữa.

Bởi tất cả mọi người đều đang bàn tán về vụ cháy. Họ vừa tò mò về người đã ném tàn thuốc một cách lung tung kia là ai, vừa thương tiếc cho hai mươi bảy người lính cứu hỏa đã thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn khủng khϊếp. Nghe nói người trẻ tuổi nhất chỉ vừa đón sinh nhật mười tám tuổi mà thôi.

Phía trước có một nhà vệ sinh công cộng.

Chu Niệm xoay người bước vào rồi ở đó mười lăm phút. Lúc bước ra lần nữa, trong bụng cô đã trống rỗng rồi.

Sau khi đi qua vài con phố và ngõ hẻm, Chu Niệm bèn dừng lại ở khu vực giữa sông Nam Thủy.

Ở ven bờ sông, cứ mười mét thì lại có một chiếc ghế dài bằng gỗ. Chu Niệm tìm một chiếc ghế dài không có người để đặt hộp đựng dụng cụ vẽ tranh, sau đó tháo giá vẽ trên vai xuống.

Những tòa nhà trong thị trấn rất thấp, ngay cả tòa nhà cao nhất cũng chỉ có ba tầng mà thôi. Từ chỗ Chu Niệm đang đứng, cô vừa vặn có thể trông thấy ngọn núi đã bị cháy rụi kia.

Chu Niệm nhấc hai tay lên, ngón cái của bàn tay trái chạm vào ngón trỏ của bàn tay phải, còn ngón cái của bàn tay phải lại đặt trên ngón trỏ của bàn tay trái, các ngón tay còn lại thì cuộn tròn để tạo thành một cái khung có hình chữ nhật.

Những khi ra ngoài vẽ vật thực, cô luôn dùng cả hai tay như vậy để thuận tiện cho việc chọn cảnh.

Chu Niệm nhìn xuyên qua khung hình được tạo bởi bàn tay suốt một lúc, di chuyển sang trái lẫn phải, cuối cùng cô chọn một phần phong cảnh trong số đó để làm tư liệu thực tế cho buổi vẽ vật thực hôm nay.

Vào buổi sáng tinh mơ cuối xuân, triền núi trơ trụi màu đen đang tỏa sáng rực rỡ, làm nổi bật vùng trời xanh thẳm và mênh mông bên cạnh, tạo nên tác động thị giác với độ tương phản cực sâu.

Khi góc nhìn được phóng to, người ta lại thấy hàng trăm sắc thái của một cuộc sống tràn ngập khói lửa và hương vị.

Sự hoang tàn cùng với thế giới con người.

Điều này càng khiến vẻ đẹp của sự tương phản hiện lên một cách rõ rệt.

Chu Niệm ngồi trên băng ghế dài, kẹp tờ giấy có khổ 16K* lên giá vẽ, sau đó lấy ra một cây bút chì và cục tẩy mỹ thuật từ trong hộp dụng cụ vẽ tranh.

*Giấy vẽ khổ 16K: Khổ giấy khá giống giấy A4, thường là khổ 195×270 cm.

Sau khi suy nghĩ xong mình nên sắp xếp bố cục như thế nào, Chu Niệm bắt đầu vẽ tranh.

Cô sử dụng những đường ảo* để phác thảo vị trí của cảnh vật, sau đó mới bắt đầu vẽ những hình khối cơ bản. Chu Niệm vẽ tranh một cách trật tự, thỉnh thoảng sẽ dừng lại để suy nghĩ trong thoáng chốc rồi mới vẽ tiếp.

*Đường ảo: Đường vẽ bằng chấm hoặc gạch ngắn ngắt quãng.