Ngọc Anh đang lướt facebook thấy có một status hiện lên trước mắt.
[Bạn có tin về tình bạn khác giới không?]
Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc bỗng có giọng nam trầm quen thuộc vang lên bên tai: "Mày có tin không?"
Ngọc Anh giật mình quay sang, mắt đối mắt, gương mặt người kia sát gần, chỉ vài giây ngắn ngủi đã khiến hai con người này dường như đã nảy sinh một thứ cảm xúc kì lạ sâu trong trái tim. Biết đâu nó là một hạt mầm mới được gieo chỉ chờ cơ hội để nảy lên.
Cửa sổ ở trước bàn học Nam Anh có một cậu nhóc ngoi lên: "Ê, Ngọc Anh..." Bách Tùng khựng lại.
Hai cô cậu giật mình bừng tỉnh lập tức lui người lại giữ khoảng cách sau đó ngại ngùng quay đi. Ngọc Anh lắp bắp trả lời: "S-Sao?"
Bách Tùng tuy cảm thấy bầu không khí có hơi không đúng lắm nhưng cũng chẳng để tâm nhiều mà thản nhiên vừa trèo cửa sổ vừa nói: "Cho mượn vở ghi toán chép bù đê."
Cô liếc với cái ánh mắt đầy sự khinh bỉ: "Mày cũng biết mò sang đây tìm chị để mượn vở cơ đấy. Bình thường thấy mày biết chỗ để rồi tự lấy cơ mà."
"Ơ, có thanh long kìa." Bách Tùng thấy đĩa hoa quả trên bàn, cậu nhanh tay cầm lên cắn một miếng vừa nhai vừa nói: "À, căn bản là cũng muốn sang đây bắn PUBG với Nam Anh."
"Xin lỗi nhé, hôm nay Nam Anh dạy chị rồi."
"Chị gà vãi, có mấy bài toán thôi mà cũng không làm được, đưa đây xem nào."
Ngọc Anh không ngần ngại đưa bài cho Tùng ngay. Nét mặt Tùng dần có sự biến đổi dường như bị mất đi sự tự tin ban đầu: "Bài này dễ quá, không cần làm. Sáng nay thấy chị chăm chú nghe giảng lắm mà với cả Nam Anh cũng ngủ giống em sao biết làm được."
"Tao ngủ nhưng não tao tự load bài thầy giảng." Nam Anh đập nhẹ quyển sách lên đầu Tùng rồi đặt lên bàn.
"Khụ... Khụ..." Tiếng sặc thanh long của Bách Tùng: "Vãi thật, mày có phải là người không thế?"
"Mày thấy sự khác nhau giữa mày và học sinh đội tuyển toán chưa?" Khuỷu tay Ngọc Anh đẩy nhẹ khuỷu tay của cậu em trai.
"Mày ra kia ngồi chơi trước đi, tao dạy nhóc này chắc cũng tầm 30-60 phút là xong."
Đúng là chỉ có cậu mới hoá giải được sự chí choé hàng ngày của hai chị em nhà Na. Nhớ có lần nghỉ hè hai chị em tách ra, một đứa ở nhà nội, một đứa ở nhà ngoại, vì thường ngày cãi nhau như cơm bữa tự nhiên không có ai để nói chuyện bèn phải call video "Múa võ mồm."
Sau hơn 1 tiếng được Nam Anh thông não toán hình thì cô mới cảm nhận môn toán cũng đơn giản được một chút, đặc biệt thấy cảm thấy mình hơn ai kia đang ngồi chờ chơi game.
Để mà nói độ thông minh thì Bách Tùng sẽ hơn cô nhưng sự chăm chỉ lại không bằng cô, toán thì cần logic nên Tùng học được môn toán hơn Ngọc Anh là điều dễ hiểu.
Ngọc Anh quay sau về hướng Bách Tùng: "Mày không định chép bù bài à?"
Bách Tùng đang bắn dở trận game trả lời như một thói quen: "2 chục."
"Không, dài lắm 4 tờ lận cơ, tự chép đi."
"25k."
"Hmmm... Đáng xem xét đấy."
"30k."
Cô nở nụ cười thân thiện: "Tổng của ngày hôm nay bạn phải trả là 50k, không biết là bạn muốn dùng phương thức trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản ạ."
"Tí em chuyển cho chị." Chưa cần cô hỏi cậu đã nói thêm: "Vở ở đây chị nha."
Cô lừ mắt nhìn cậu, mày chỉ thế là nhanh thôi.
Ngọc Anh bù xong vở cho Bách Tùng là lúc gần 11h: “Tùng ơi, mày chơi xong chưa?”
“Em xong rồi, đang chuẩn bị vào trận mới.”
“Thế về thôi 11h rồi, không thì chị về trước khoá cửa sổ, tí mày đi cửa chính nhà Nam Anh nhá.”
“Cũng… đ…”
Chưa đợi Bách Tùng nói hết câu Nam Anh đã cắt ngang: “Không nhé, mày về đi.”
Bách Tùng đưa ánh mắt long lanh quay sang nhìn Nam Anh: “Tại… Tại sao hồi lớp 9 Ngọc Anh học ở nhà mày đến hơn 11 rưỡi mà không ai nói gì, giờ tao ở nhà mày đến 11 giờ đã bị đuổi rồi? Hai người tiêu chuẩn kép à?”
“Đấy là Ngọc Anh đi về bằng cửa sổ, bố mẹ tao không biết. Còn mày đi bằng cửa chính về lúc muộn, mày nghĩ thử xem một thằng con trai ở đến hơn 11 giờ phụ huynh sẽ nghĩ gì.”
“Nghĩ chơi game.”
Quả thật là có suy nghĩ đến việc chơi game nhưng còn nhiều vấn đề khác nữa mà Bách Tùng “ngây thơ” chưa hiểu được.
Nam Anh: “Thôi tóm lại là mày nghe Ngọc Anh về đi mai chơi tiếp.”
Nam Anh, Ngọc Anh nói như thế rồi nên cậu cũng chỉ biết tiếc nuối trận game tiếp theo mà về nhà.