"Reng reng reng..."
Cô nghe tiếng điện thoại vang lên từ bên cạnh giường, bàn tay lần mò từ trong chăn cùng sự mệt mỏi và chưa đủ tỉnh táo, cô nhấc máy lên.
"Alo." Ngọc Anh trả lời với giọng ngái ngủ, tiện tay đặt điện thoại lên má mình.
Có vẻ như đầu dây bên kia rất mất kiên nhẫn: "Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Không cần thời gian để suy nghĩ cô đã hỏi luôn: "Mấy giờ?"
Giọng nói đầy sự bất lực: "Dạ thưa giờ là 6 giờ 40 rồi."
Cô thản nhiên trả lời: "Ôi dào ơi! Có 6 giờ 40 thôi mà, gì căng." Vài giây sau, cô bật dậy trách: "Cái gì cơ? Sao không gọi tao sớm, trời ơi."
"Gọi từ 6 giờ 30 mà mày có chịu dậy đâu." Cậu tiếp tục: "Mày nhanh lên, tao đang dưới nhà."
"Ok, đợi tao 5 phút, xuống ngay đây." Cô vội vàng vén chăn, vào wc vệ sinh cá nhân và thay đồ.
15 phút sau, Ngọc Anh bước ra ngoài. Ở trước cổng nhà là một chàng trai cao m78, mái tóc đen mượt, ngoại hình ưa nhìn, cậu ấy là Trần Nam Anh - "Thanh mai trúc mã" của cô, nhà cậu ấy ngay bên cạnh.
"Mày đứng đần ra đó nhìn cái gì? Mau lên xe, bảo đợi 5 phút mà thành 15 phút luôn."
Cô vừa ngồi lên xe vừa nói: "Đây, tao khổ quá mà."
"Mày thì khổ cái quái gì?"
Biết bản thân mình sai nên cô cũng muốn cho qua chuyện: "Giờ mày có đi hay không? Muốn ăn đập hay làm sao?"
"Vâng, giờ tôi đi thưa cô nương."
Nói rồi cậu phóng xe đạp một cách nhanh chóng đến trường.
Mặc kệ ai đó đang miệt mài đạp xe, cô vẫn vô cùng yêu đời ngắm nhìn xung quanh. Ngày hôm nay thật sự rất đẹp. Những đám mây bồng bềnh nổi bật trên nền trời xanh ngát. Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua gò má thổi bay mái tóc thiếu nữ, cũng tinh nghịch thổi bay những chiếc lá vàng lượn vài vòng trên không trung rồi mới chạm xuống mặt đất.
Cô là Dương Ngọc Anh, học lớp 10C2, trường THPT An Lão. Nay là ngày đầu tiên Ngọc Anh bước vào cánh cổng cấp 3 của mình, cô hy vọng sẽ làm quen được môi trường mới, thầy cô mới và bạn bè mới.
***
"Tùng...Tùng...Tùng..."
Nam Anh dừng lại rồi dắt xe vào trường cùng với tiếng trống.
Nam Anh vừa mệt vừa nói: "Ôi may vãi kịp giờ."
Ngọc Anh quay sang nhìn với thái độ phán xét: "Mày lại bắt đầu than vãn rồi đấy."
Cậu trách: "Mày nghĩ thử xem tao gọi mày từ 6 giờ 30 mà mãi 25 phút sau mới xuống, còn 5 phút tao phóng như điên đến trường cho kịp giờ, vào mày mày có mệt không? Cũng may là trường cũng cách nhà mấy trăm mét thôi."
Cô đáp: "Mày hay cằn nhằn như thế có khi sau này chẳng ai yêu đâu."
Nam Anh để xe vào vị trí của lớp mình rồi khoác vai Ngọc Anh: "Nếu tao không ai yêu thì tao sẽ xem xét mày."
Ngọc Anh gỡ tay cậu ra ném cho cậu một ánh nhìn khinh bỉ: "Tao không thèm nhé."
Lớp 10C2.
Khi bước vào lớp, cảm nhận đầu tiên của cô về lớp mình là các bạn nói chuyện khá sôi nổi dường như đã thân với nhau từ lâu rồi.
Bỗng có một giọng nói tinh nghịch: "Ô, Ngọc Anh chị đến rồi à?"
Ngọc Anh cau mày nhìn: "Bách Tùng, sao mày đến trường mà không chờ chị?"
"Sao em phải chờ chị?" Bách Tùng nói và lè lưỡi.
Cô chạy đến đánh nó: "Thằng oắt con kia, mày muốn chết không?"
Bách Tùng đáp: "Có điên mới bảo muốn chết."
"Đó là thằng em sinh đôi của tôi, tuy bề ngoài có phần đẹp trai, badboy nói về độ đào hoa thì không phải bàn, bắt đầu có người yêu vào năm lớp 6 nhưng tính của nó phải gọi là "hãm", nó hay trêu chọc tôi không khác gì Nam Anh, đúng là bạn thân với nhau." - Ngọc Anh từng nhận xét.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngọc Anh bước vào, mặt khá căng, chắc do lớp nói chuyện to quá.
Cô mắng: "Cái lớp gì mà ồn như cái chợ. Lớp này có muốn tôi phạt cho ra lao động hết không? Mang tiếng là lớp chọn mà trông không ra một cái thể thống gì." Rồi cô nguôi dần và nở một nụ cười thật tươi như chưa có chuyện gì xảy ra: "Xin chào các em, cô tên Hương, cả họ và tên Nguyễn Ngọc Thanh Hương."
Tay cô vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mượt tiếp lời: "Cô dạy môn Hoá, cũng là giáo viên chủ nhiệm ba năm của mấy đứa, hôm nay là buổi đầu tiên lớp chúng ta gặp nhau vậy nên giới thiệu chào hỏi nhau chút."
Sau khi lớp giới thiệu xong cô Hương nói: "Rồi giờ lớp ta bầu cử chọn ra ban cán sự." Tay cô lướt nhẹ trên tờ bảng điểm: "Dương Ngọc Anh, điểm của bạn khá cao. Cô để bạn làm lớp phó học tập kiêm lớp phó lao động."
Tay cô lướt tiếp trên tờ giấy đấy, dừng lại ở một cái tên và đọc to: "Vương Tuyền, cô thấy điểm đầu vào của bạn cao nhất trong lớp, tạm thời để bạn làm lớp trưởng. Nếu làm tốt nhiệm vụ trong tháng này thì lớp trưởng kiêm luôn chức bí thư nha."
Vương Tuyền gật nhẹ cùng với giọng nói trầm: "Vâng."
Cô Hương đặt bảng điểm xuống: "Được rồi, tính cô thì thích những sự sắp xếp bất ngờ và số phận nên ta quay random để xếp chỗ nhé."
***
Tùng... Tùng... Tùng...
Cô Hương thu dọn đồ: "Các em ra chơi đi, tiết sau là tiết toán, nhớ là phải trật tự và không được vào lớp muộn đâu đấy!"
Vì sáng nay cô dậy muộn quá chưa kịp lót gì vào bụng, vội vội vàng vàng chạy lên xe Nam Anh cho kịp giờ vào học nên giờ có chút đói.
Ngọc Anh quay xuống hỏi Nam Anh: "Này, mày đói không?"
Nam Anh đang úp mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ: "Có, tao có đặt hai phần đồ ăn rồi chắc đang ship, tí gọi mày ra lấy đi."
"Ò, biết rồi."
Hiện tại đang có Covid 19 nên canteen trường cô không mở, đa số học sinh thường đặt đồ ăn bên ngoài mang vào. Không biết các trường khác khi không có canteen giờ ra chơi như nào chứ trường cô ra chơi tiết một, tiết hai hầu như học sinh ra cổng trường nhận ship mặc dù nhà trường đã cấm không mang đồ ăn từ ngoài vào.
Vài phút sau Ngọc Anh nghe điện thoại là shipper giao đồ ăn, cô đi ra cổng thư viện lấy. Lúc về lớp cô đi qua thấy bóng dáng một bạn nữ quen quen, nhìn kỹ là Vương Tuyền - cô bạn lớp trưởng và cũng là bạn cùng bàn.
Một nhóm nữ va vào Vương Tuyền nhưng lại ngang vô cùng: "Mày không có mắt à? Đi đứng kiểu gì va vào người khác, cần bọn tao dạy mày cách đi không?"
Không cần biết bạn mình đúng hay sai, Ngọc Anh chạy thẳng kéo bạn ra sau lưng mình và mắng lại nhóm đó: "Chúng mày mới là không có mắt, không biết cách đi đấy."
"Giờ mày muốn làm sao? Hẹn cuối giờ ra cổng trường?" Lời nói có sự đe doạ.
Cô thấy bên mình chỉ có hai người, cũng thấy mình có chút thấp hơn đứa đang mắng liền vênh mặt lên 45 độ, nhếch: "Giờ thời đại nào mà còn hẹn ra cổng trường, có giỏi giải quyết ở phòng hiệu trưởng luôn đê, tao cháu hiệu trưởng đây."
Đương nhiên chẳng có con cháu hiệu trưởng nào ở đây cả, ấy vậy mà mấy đứa đấy nghe thế tưởng thật bảo nhau giải tán: "Thôi được rồi, bọn tao tha cho bạn mày, không có chuyện lần sau đâu, đi."
"Bái bai nhó." Cô giơ tay vẫy tạm biệt cùng với giọng cười đểu.
Ngọc Anh quay người lại tự tin nhìn Vương Tuyền: "Thấy tao đỉnh chưa, nói vài câu chúng nó đã tin sái cổ rồi."
Tuyền liếc cô một cái: "Ừ, cảm ơn."
"Ê mà mày có bạn không? Kiểu bạn thân ấy." Ngọc Anh có chút tò mò.
Tuyền nghĩ vài giây xong mới trả lời: "Không có."
Ngọc Anh cảm thấy người bạn này khá kỳ lạ nhưng để lại cho cô ít ấn tượng: "Hay tao làm bạn thân mày nhé."
"Tuỳ, thế nào cũng được." Vương Tuyền ngoài mặt lạnh như băng nhưng thật ra trong lòng đang nửa vui vì ít ai dám bắt chuyện và muốn làm bạn với cậu ấy nửa nghi ngờ và lo sợ vì sợ giống như mối quan hệ bạn bè cũ.
Ngọc Anh thì vẫn còn đứng ở sân suy nghĩ một chút về cô bạn mới này, thấy vậy Vương Tuyền nên giục: "Lên lớp thôi, ra chơi được 15 phút rồi đấy, mày không định ăn sáng à?"
Ngọc Anh nghe thấy liền chạy lon ton theo Tuyền lên lớp.
Trường cô mặc dù đang đóng canteen nhưng giờ ra chơi vẫn không thay đổi, ra chơi tiết một là 20 phút để cho học sinh có thời gian ăn sáng.
————————————————————————
Tớ lấy bối cảnh ở một thị trấn trong thành phố Hải Phòng - nơi tớ đang sống. Trường trong truyện là tớ lấy cảm hứng từ trường tớ, có một số chi tiết nhỏ trong truyện sẽ khớp với ngoài đời thực.
Các cậu góp ý giúp tớ nha, cảm ơn!