Huyền Học: Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu Phá Đảo Show Kinh Dị

Chương 40

Nửa giờ sau, phòng tắm không còn phát ra âm thanh kỳ lạ nào nữa.

Lâm Thích ngáp một cái, hỏi: "Tống Thần, có cà phê không? Pha cho em một ly đi."

Trách nhiệm của người quản lý làm Tống Thần quên ngay nỗi sợ, nhíu mày: "Muộn thế này còn uống cà phê? Quên lời bác sĩ nói rồi à?"

Lâm Thích không nói gì, chỉ mong chờ nhìn anh.

Nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn là Tống Thần bại trận: "Muộn thế này uống cà phê không tốt, anh đi pha cho em ly sữa bột nhé."

Lâm Thích miễn cưỡng gật đầu.

Trong nhà không có nước nóng, Tống Thần đành phải đun nước trước, rồi mới pha sữa bột.

Vị trí bếp vừa vặn quay lưng về phía phòng tắm, anh chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Anh không để ý, tưởng Lâm Thích không kiên nhẫn chờ đợi, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tối qua anh không về ngủ, phải đun nước trước, em chờ một chút."

Giọng vừa dứt, phía sau không có bất cứ phản ứng nào.

Chỉ nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tống Thần dần cảm thấy không ổn, tiếng bước chân phía sau ướt lộc cộc, giống như chân trần dẫm lên sàn nhà, dưới chân và trên người không ngừng nhỏ nước.

Ý thức được điều này, chung quanh đột nhiên trở nên im lặng, ngay cả tiếng đun nước cũng biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ướt lộc cộc, một bước so một bước gần hơn.

Tống Thần toàn thân cứng đờ, anh hít sâu một hơi, quay người định gọi Lâm Thích.

"Lâm..."

Nhưng vừa mở miệng, đã thấy Lâm Thích đứng sau lưng anh, bình tĩnh nhìn anh: "Sao thế?"

Tống Thần đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi sao lại thế này, sao lại nghe thấy tiếng bước chân kỳ lạ kia.

Anh vừa định mở miệng giải thích, chợt nghe từ phòng khách vọng lại tiếng đối thoại của nam nữ chính trong phim Hàn và tiếng "hu hu hu" của Lâm Thích: "Nam nữ chính đáng thương quá..."

Tống Thần vẫn chưa thở phào xong, mà nghẹn giữa đường.

Anh hoảng sợ nhìn người trước mặt, trái tim chợt ngừng một giây.

Lâm Thích vẫn đang xem TV trong phòng khách.

Vậy người trước mắt là ai?!!

Trong vài giây ngắn ngủi, Tống Thần đã dự đoán vô số cách chạy thoát trong đầu.

"Lâm Thích" lại tiến lên một bước: "Sao vậy? Sao lại nhìn em như thế?"

Tống Thần miễn cưỡng mỉm cười với "Lâm Thích": "Không có gì, em đợi nóng ruột rồi à?"

"Lâm Thích" gật đầu, giọng nói bình thản không chút dao động: "Đúng vậy, em ở một mình rất chán, sao anh vẫn chưa tới với em."

Nghe câu nói đó, Tống Thần theo bản năng rùng mình, cố gắng kéo khóe miệng: "Cái đó, anh, lập tức sẽ xong thôi, em từ từ nhé."

Anh vội vàng quay người sang chỗ khác, quay lưng về phía "Lâm Thích", mặc dù vậy vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía sau gắn chặt trên người mình.

"Khụ, Lâm Thích à, anh mới nhớ ra sữa bột để trong ngăn tủ phòng trong, em giúp anh lấy một chút đi."

Anh đợi vài giây, người phía sau vẫn im lặng như không nghe thấy, ánh mắt lạnh lẽo vẫn đặt trên người anh như cũ.

Anh từng chút một dịch sang bên cạnh, làm ra vẻ không phát hiện gì mà vẫy vẫy tay: "Thôi, kêu em lấy mà em không lấy, anh tự đi vậy."

Dứt lời, anh bước nhanh hướng về cửa bếp.

Khi đi tới cửa, anh thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã lừa được rồi.

Ngay lúc đó, cổ đột nhiên bị cái gì đó cuốn lấy, bất ngờ kéo anh lại.

Anh dùng tay gỡ thứ quấn quanh cổ mình, đó là tóc!!

Tóc quấn quanh cổ càng lúc càng chặt, "Lâm Thích" phía sau biến trở về dáng vẻ ban đầu.

Nàng trông chưa đầy hai mươi tuổi, trên người vẫn mặc bộ quần áo thập niên 90 đó, mặt tái xanh, toàn thân ướt đẫm, tóc dài lê trên mặt đất, sàn bếp tràn đầy những sợi tóc đang nhúc nhích, làm lông tơ trên người dựng đứng.

Tống Thần cảm thấy trước mắt mình dần dần tối đen, thậm chí không còn sức giãy giụa.

Anh há miệng thở dốc: "Lâm..."

Ngay lúc đó, cảm giác nghẹt thở đột nhiên biến mất, đồng thời vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ.

"Á! Tóc tôi!!"

Anh mở mắt ra liền thấy Lâm Thích một tay giữ chặt tóc nữ quỷ rồi giật mạnh, nữ quỷ hung tợn nhìn Lâm Thích để bảo vệ da đầu mình.