Lâm Thích ngáp một cái thật to, giọng nhẹ nhàng, bước ra khỏi phòng vẽ tranh: "Rốt cuộc trẻ hư cũng đã đi rồi, chúng ta hãy về ngủ thôi, hôm nay quá mệt mỏi."
Những người khác: ?
Thế này thôi sao? Đây là lời của một vai ác kinh điển ư? Chỉ thế thôi à???
Nhìn thấy cô rời đi an toàn, mọi người liếc nhau, cũng theo sau mà ra ngoài.
Lúc này hành lang hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng thở và bước chân của tám người họ, nhưng càng yên tĩnh càng đáng sợ.
Trên đường về, mọi người lo lắng đề phòng, sợ rằng bóng đen và cậu bé sẽ lại nhảy ra một lần nữa, cho đến khi thấy số phòng của mình, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng trở lại, đêm nay thật dài."
Tám vị khách mời trở về phòng của mình, đêm đầu tiên của 《 Nguy Hiểm Không Thể Tưởng 》 cuối cùng cũng kết thúc.
...
Ngày hôm sau, tất cả mọi người xuất hiện ở nhà ăn khách sạn với hai quầng thâm dưới mắt.
Chỉ có Lâm Thích là người có tinh thần phấn chấn, sắc mặt tái nhợt tối hôm qua giờ đã hồng hào trở lại, trang điểm tinh xảo, thay một bộ trang phục cổ điển màu tím, tôn lên dáng vẻ yêu kiều của cô. Mái tóc đen buông xõa sau lưng, được cố định bằng hai chiếc kẹp tóc đính kim cương bên tai, còn phối hoa tai và vòng cổ cùng tông với trang phục.
Cô tươi cười vẫy tay chào mọi người, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, cô nói: “Ai da, mọi người sao thế? Không ngủ ngon à? Tôi thấy ở khách sạn này rất thoải mái mà.”
Những người khác cố kéo kéo khóe miệng, gan của người này thật sự lớn.
Nhìn thấy bức tranh của người đàn ông cao lớn mặc đồ đen trong nhà ăn, Lữ Thành Triết cười khô khan hai tiếng: “Tối qua tôi mơ thấy người trong tranh này sống dậy, cứ đuổi theo chúng ta chạy, sau đó chúng ta trốn vào một phòng vẽ cũ kỹ, rồi gặp một cậu bé kỳ lạ.”
Nguyễn Phỉ Nhi ở cạnh cũng nói nhỏ: “Tôi cũng mơ thấy.”
Lữ Thành Triết: “... Ha, ha, thật là trùng hợp.”
Lâm Thích chỉ vào cánh tay của Đinh Phán: “Đó không phải là mơ đâu.”
Trên cánh tay Đinh Phán có một vết bầm lớn, chính là chỗ bị bóng đen bắt tối hôm qua.
Lữ Thành Triết xoa đầu trong bối rối: “Tại sao chỉ có chúng ta mới gặp được nhỉ?”
Lâm Thích tựa tay vào má, suy tư nói: “Bởi vì Đinh Phán hôm qua nói muốn mua bức tranh về nhà.”
Lời này khiến mọi người im lặng, nhớ lại, quả thật sau khi Đinh Phán nói câu đó thì những hiện tượng bất thường mới thực sự bắt đầu.
Đinh Phán không ngờ rằng chính mình lại gây ra điều này, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, muốn nói điều gì đó, nhưng nhớ lại biểu hiện của Lâm Thích tối hôm qua, cô ta lại kiêng kị nên nuốt lời nói trở lại.
Phó Thầm bên cạnh mở lời: “Nói việc chính đi, bóng đen và cậu bé kia tối hôm qua rốt cuộc là cái gì? Ma quỷ của khách sạn à?”
Mọi người cũng nghiêm túc lên tiếng: “Chưa từng nghe nói việc khách sạn có người chết, hơn nữa họ đều là người trong tranh, chẳng lẽ là ma bám tranh à?”
Lâm Thích bất ngờ nói: “Không phải ma quỷ, họ đều là hồn.”
Cố Thư Hành nhíu mày: “Hôm qua cô cũng nói là hồn, rốt cuộc cái gì là hồn?”
Lâm Thích nhìn anh, nhướng mày: “Tối qua không phải đã giải thích rồi sao, mọi vật đều có hồn.” Rồi cô chỉ vào thú bông bên cạnh: "Biết đâu nó bây giờ cũng có hồn.”
Mọi người hiểu ý của Lâm Thích, tiếp tục hỏi: “Vậy ý cô là, không phải ma quỷ, cũng không phải người, vốn dĩ chỉ là tranh?”
Lâm Thích lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng họ hiện tại xuất hiện từ những bức tranh.”
Vân Đào thân là một con gà mờ, có chút khó hiểu: “Hồn thì tớ hiểu một chút, con người dồn tâm tư vào một vật thể, vật đó có thể sẽ có hồn, nhưng... rốt cuộc ai đã khiến họ trở thành hồn?”
Lâm Thích nhún vai, không trả lời.
Phó Thầm suy tư một hồi lâu rồi nói: "Chúng ta hãy quay lại xem bức tranh kia đi.”
Ban ngày, bức tranh trông rất bình thường, cậu bé trong tranh cầm bút vẽ, nụ cười trên mặt khiến người khác xem cũng phải mỉm cười, không hề có cảm giác quái dị như tối hôm qua.