Làn da của người chết!
Cô ta vô thức lùi lại hai bước, giọng run rẩy: “Cái kia, bên ngoài yên tĩnh quá lâu rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai quay lại xem xét căn phòng bí mật này, quá u ám…”
Chưa kịp nói hết, cô ta vấp phải cái gì đó dưới chân, may Lâm Thích lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy Đinh Phán để cô ta không bị té sấp mặt.
“Cái gì vậy?” Đinh Phán cúi xuống nhặt lên thứ mà cô ta vừa bị vấp.
Dưới ánh đèn tối tăm, không thể nhìn rõ là cái gì, chỉ cảm nhận được trong tay mình như thể đang sờ vào một quả bóng lông nặng nề.
Trong lòng Đinh Phán bỗng nhiên dấy lên linh cảm xấu, nhưng không hiểu sao cô ta không muốn buông ra.
Khi ngồi xuống, cô ta mới nhìn rõ thứ trong tay mình là cái gì.
Một cái đầu bé trai khoảng bảy tám tuổi, mở miệng cười với cô ta, môi lúc đóng lúc mở.
“Chị ơi, vẽ tranh cùng em đi.”
Đinh Phán sững sờ một giây, rồi bất ngờ hét lên thất thanh: “A!!!”
Cô ta vội vứt thứ trong tay ra xa.
Thứ đó va vào tường đối diện, rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang sắc nhọn khiến mọi người đều giật mình.
Lâm Thích cũng kêu khẽ một tiếng, sau đó bình tĩnh lại, cô ôm lấy ngực: “Chuyện gì vậy?”
Phó Thầm cũng giật mình đến mức run rẩy, sắc mặt tối sầm, thấp giọng quát: “Làm gì mà la hét thế!”
Đinh Phán rõ ràng bị dọa không nhẹ, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, lắp bắp giải thích: “Em, em vừa bị vấp một thứ gì đó, nhặt lên xem, thì thấy… thì thấy…"
“Thấy cái gì!”
Giọng Đinh Phán nghẹn ngào: “Là đầu một cậu bé!”
Lúc này, Lâm Thích nhặt lên thứ Đinh Phán vừa vứt đi, có chút sa mạc lời: “Không phải đâu.”
“Chỉ là một cái giá vẽ bị gãy mà thôi.”
Đinh Phán đang nghẹn ngào đột nhiên cứng đờ, không thể tin nhìn chiếc giá vẽ trong tay Lâm Thích.
“Không thể nào! Vừa nãy rõ ràng tôi thấy một đầu bé trai, nó còn nói chuyện với tôi, kêu tôi vẽ tranh với nó!”
Lữ Thành Triết vỗ nhẹ vai cô ta: “Bình tĩnh lại đi, cô chỉ là bị hoảng sợ đến mức gặp ảo giác mà thôi.”
“Chẳng phải đây chỉ là một giá vẽ bình thường thôi sao?”
Chiếc giá vẽ bị gãy không đều, phía trên bản vẽ bị trét lấm tấm màu sắc, không thể nhận ra được màu sắc ban đầu của nó.
Lâm Thích đưa bản vẽ lại gần mặt, quan sát kỹ lưỡng: “Có vẻ như có chữ ký trên bản vẽ.”
Đinh Phán ở bên cạnh muốn chứng minh mình không hề nhát gan, liền giật lấy bản vẽ từ tay Lâm Thích, Lâm Thích thấy cô ta giật liền nhường lại bản vẽ.
Đinh Phán đọc từng chữ trên bản vẽ: “Tống, Nhất, Khê.”
Sau khi đọc xong, cô ta sờ nhẹ lên dấu màu đỏ trên bàn vẽ: “Cái này cũng là màu vẽ à?”
Lâm Thích ở một bên khẽ nhắc nhở: “Không, đó là máu.”
Đinh Phán sững sờ, buông lỏng tay.
Giá vẽ lại rơi xuống đất một lần nữa, phát ra tiếng vang lớn.
Đồng thời, giọng nói trong trẻo của cậu bé vang lên trong căn phòng vẽ tranh nhỏ hẹp, nghe qua rất quỷ dị: “Hôm nay thật là náo nhiệt nhỉ, mọi người cùng vẽ tranh với em đi.”
“Ai… sẽ là người mẫu đây?”
Tiếng nói vang lên từ trong phòng vẽ tranh, nhưng tiếng mở cửa cũng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa vốn được khóa chặt bây giờ lại mở ra một khe hở, một đôi mắt vô hồn vừa to vừa đen, lộ ra từ khe cửa.
Khi thấy mọi người đều chú ý đến mình, cậu bé có vẻ hào hứng, lại cười hì hì một lần nữa.
“Hãy cùng nhau vẽ tranh đi, ai… sẽ là người mẫu đây?”
Cánh cửa phòng vẽ tranh từ từ mở ra, lộ ra toàn bộ dáng vẻ của cậu bé. Cậu bé chỉ cao khoảng 1 mét 2, mặc quần yếm màu xanh lam, khuôn mặt tái nhợt màu xanh lơ, đôi mắt to chiếm gần một phần ba khuôn mặt, khóe miệng đỏ thắm cong lên như thể bị cố định.
Cậu bé từng bước đi vào, cánh cửa phòng vẽ tranh từ từ đóng lại, phát ra tiếng đóng mạnh "Ầm” một tiếng.
Tiếng đóng cửa khiến mọi người tỉnh táo trở lại, hoảng sợ nhìn cậu bé, ai cũng nhận ra cậu ta.