Lâm Thích nhìn quanh thấy ánh mắt hoảng sợ của mọi người, sau đó lại nhìn vào tay mình, tay cô đang cầm tay nắm cửa vừa bị gãy. Sau đó cô nhẹ nhàng quăng tay nắm cửa xuống đất.
Đôi mắt hạnh cô rưng rưng, rồi vỗ nhẹ ngực mình, giọng nói lộ rõ sự hoang mang và sợ hãi: “Chất lượng của chiếc tay nắm cửa này thật kém.”
"Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”
Các đàn ông đích thực vừa nãy cố gắng mở cửa nhưng không thành: “…”
Cô đang lịch sự đúng không?
Chiếc tay nắm cửa lăn vài vòng trên sàn, cuối cùng dừng lại trước mặt một số người đàn ông đích thực, như thể đang công khai cười nhạo họ.
【 Ha ha ha ha chị Thích quá mạnh! Tôi yêu sự đối lập này! 】
【 Không hiểu sao, đột nhiên tôi không còn sợ hãi, nhìn chị Thích tôi cảm thấy rất an toàn! 】
【 Tôi đoán ra rồi, ban tổ chức đang cố gắng làm nổi bật Lâm Thích đúng không? Mắc ói. 】
Vào lúc này, tiếng bước chân nặng nề từ chỗ rẽ bắt đầu tiến lại gần, càng ngày càng gần.
Sự sợ hãi vừa bị Lâm Thích làm tan biến lại một lần nữa tăng cao, mỗi bước chân nặng nề như đang đạp lên trái tim của mọi người, khiến họ run lên mỗi khi có tiếng bước chân vang lên.
Mọi người theo bản năng nín thở, nhìn về phía âm thanh đang tiến lại gần.
Chỉ hai giây sau, một bóng đen cao lớn khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người. Đó là một người đàn ông to lớn đến kỳ dị, hắn cao tới mức đầu hắn gần như đã chạm tới trần nhà. Hắn đội một chiếc mũ dạ(*), mặc một chiếc áo choàng đen dài, tay dài chân cũng dài. Dù không thấy rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận nó đang rất phấn khích, mỗi bước chân mà nó đi qua đều để lại những cành cây khô nát vụn vỡ.
(*) Mũ dạ: hay còn gọi là mũ dạ nồi/ mũ beret, là món đồ thời trang cổ điển, thường thấy trong các phim cận đại, và hay được các nhà nghệ thuật sử dụng.
Mọi người không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Định mệnh, đây là cái quái gì vậy!!”
“Làm, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì chứ!”
“Chạy đi!!”
Cảnh tượng này dường như đã kích hoạt tiềm năng của mọi người trong kỳ thi chạy 800 mét thời cấp ba, mọi người bắt đầu chạy như bay, Lữ Thành Triết thì còn ở trong phòng chứa đồ, anh ta mới vừa nhấc chân lên một cái, đã vấp phải thứ gì đó rồi ngã xuống.
“Á! Chờ chút, đợi tôi với!”
Nhìn bóng đen ngày càng đến gần, Lữ Thành Triết cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập, chỉ có thể nhắm mắt lại thật chặt.
Đúng vào lúc anh ta tưởng mình sắp bị bóng đen dẫm nát, liền cảm thấy cổ áo mình được nắm lên, cả người bỗng bay lên không trung, di chuyển nhanh chóng, khoảng cách với bóng đen lập tức được kéo xa.
Lữ Thành Triết thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù không biết là ai đã cứu mình, nhưng người có thể xách mình lên như một cái túi thì chắc chắn chỉ có thể là một trong hai người Phó Thầm hoặc Cố Thư Hành.
“Cảm ơn…”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta ngẩng đầu lên rồi bắt gặp ánh mắt của Phó Thầm và Cố Thư Hành, vẻ mặt cả hai có vẻ phức tạp.
Vậy…
Ai đã xách anh chạy?
Trái tim Lữ Thành Triết lại bắt đầu đập nhanh, anh ta cẩn thận quan sát những người ở đây, Phó Thầm, Cố Thư Hành, Vân Đào, Đinh Phán, Nguyễn Phỉ Nhi, Thịnh Ngật.
Họ đều ở đây.
Không đúng, thiếu một người!
Tên của người đó xuất hiện trong tâm trí anh.
Cùng lúc đó, giọng nói sợ hãi của Lâm Thích cũng vang lên bên tai: “Huhu, đó là cái gì thế! Thật là đáng sợ!!”
Những giọt nước mắt lớn của cô rơi xuống đập lên mặt Lữ Thành Triết, đồng thời cũng đập nát quan niệm sống hơn hai mươi năm qua của anh ta.
【 Ha ha ha, tôi cười chết mất, đây thật sự là show kinh dị, chứ không phải show diễn hài à? 】
【 Một bên nước mắt rơi như mưa, một bên vẫn có thể xách một người đàn ông trưởng thành chạy trốn nhanh như vậy, quả nhiên chị Thích của chúng ta rất đáng tin cậy! 】