Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 22: Yêu nữ

Ánh mắt kinh hãi của nàng liếc qua ria và móng chuột dính đầy nước thuốc, trong khoảnh khắc trong đầu nàng chợt loé lên cái gì đó.

Tiếng nước trong phòng đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.

Trong thời gian này, trong đầu Chức Vụ toàn là bát thuốc vừa mang vào phòng khi nãy.

Trước khi tắm, nàng đã dặn trượng phu nằm nghỉ ngơi, đợi thuốc nguội bớt rồi uống.

Tính trượng phu hiền lành, dù thuốc có đắng đến đâu, y cũng uống hết mà không hề nhíu mày.

Nghĩ đến việc bát thuốc đã mang vào được nửa khắc... sợ là phần lớn đã vào miệng nam nhân.

Khi mở cửa phòng lao ra, trong đầu Chức Vụ đã lướt qua không dưới mười cách ép người ta nôn ra.

Lúc này, Yến Ân trong phòng đang để tay bên cạnh bàn, không biết là định nhấc lên hay vừa đặt xuống.

Nữ nhân vội vã xông vào phòng không kịp hỏi gì, trước tiếp giật bát thuốc ra khỏi tầm với của y.

Yến Ân không phòng bị, bị nàng xô ngã về sau lưng va vào tường cứng.

Mùi hương từ người nữ nhân qua hơi nước nóng bốc lên, từ mùi hương thoang thoảng ban đầu trở nên nồng nàn hơn, xông vào mũi y.

Chưa kịp phản ứng, đã có bóng đen lớn sáp lại trước mắt y.

Ánh mắt Yến Ân rơi vào ngọn đèn cách nàng không ra trước.

Trong căn phòng tối, dáng người thiếu nữ che khuất phần lớn ánh đèn, sau lưng nàng thì sáng rõ.

Thân thể nàng ướt đẫm như hồn ma nữ, chiếc áo ngoài khoác vội không dính sát vào da.

Dưới lớp áo ngoài lỏng lẻo, ánh sáng xuyên qua vải.

Qua lớp vải mỏng manh mờ ảo bị ánh đèn rọi qua, từng giọt nước trong suốt trượt xuống, để lại vệt nước lấp lánh trên eo thon mềm mại như tuyết của nàng, rõ ràng đến từng chi tiết...

Nàng vừa bước ra khỏi bồn nước nóng nên cả người như được bao phủ bởi lớp hơi nóng.

Vậy mà nàng không hề nhận ra, ngực nàng phập phồng vì tim đập loạn nhịp, miệng nhỏ bị hơi nóng làm đỏ bừng hé mở thở dốc.

"Phu quân đã uống chừng nào rồi?”

Một đôi tay trắng nõn ẩm ướt nắm chặt nam nhân, nàng vội vàng hỏi.

"Mau nhổ ra..."

Bàn tay thon dài vươn đến miệng y.

Trước khi những ngón tay đó kịp chạm vào, Yến Ân đã giơ tay giữ lại.

Bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay của nàng, cuối cùng Chức Vụ cũng từ trạng thái “phải khiến phu quân nhổ ra” dần hồi thần, chú ý đến sắc mặt bình tĩnh của y.

"Ta chưa ống."

Có vẻ như vì nàng dùng sức đã làm giọng y trầm khàn hơn.

“Nhưng mà…”

Yến Ân chậm rãi mở miệng, “A Vụ có vẻ dùng sức quá mạnh…”

“Đã làm rách vết thương trên bụng ta rồi.”

Chức Vụ sững người.

Nàng mới nhận ra người y đã bị ướt.

Là vì nàng.

Áo trong mỏng manh ướt đẫm như một lớp màng dính chặt vào các cơ bụng rắn chắc phía dưới...

Màu sắc nửa trong suốt kết hợp với ánh nước càng như phủ một lớp mật ong lên da.

Giây phút này, trong ánh mắt đen sâu thẳm của y, bóng hình nàng hiện lên tựa như yêu nữ quyến rũ trong nước, không ngừng chảy nước ra.

Mái tóc đen dài tới hông của nàng lúc này như những con rắn đen bám chặt, không quan tâm đến thân thể suy nhược của nam nhân, ẩm ướt quấn quanh eo y.

Vào thời khắc này, nơi da thịt hai người chạm vào thật sự vô cùng ẩm ướt.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo...

Má Chức Vụ dần nóng bừng lên, nàng cảm nhận rõ những cơ bụng của y phập phồng theo từng nhịp thở.

Đang áp vào hạ thân nàng.