Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 19: Công cụ đắc lực

Nàng trở nên lúng túng, vội vàng chuyển chủ đề khẽ nói: "Phu quân thấy khá hơn chưa?"

Yến Ân nhìn những ngón tay trắng nõn như cá nhỏ trơn trượt khỏi lòng bàn tay mình, y từ từ co ngón tay lại như thể nhận ra điều gì đó.

"Tốt hơn nhiều rồi."

Thuốc mỡ thoa đều kết hợp với xoa bóp nhẹ nhàng của nàng xoa dịu cơn đau rõ rệt.

Chỉ là vết trầy xước nhỏ thế này, khi còn là chủ Đông Cung Yến Ân cũng không thèm để tâm đến.

Vậy mà nàng lại không thấy sự quan tâm không cần thiết này có gì không đúng.

Làm đáy lòng Yến Ân dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Y không rõ…

Sau khi mất trí nhớ thì năng lực an ủi người khác của nàng có thể tới mức nào?



Chưa đến hai ngày.

Địa Yếm đột nhiên xuất hiện gần sân nhà của Yến Ân với vẻ mặt đầy sợ hãi và kinh hoàng.

Yến Ân nhìn thấy y từ xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm bất ngờ nào.

Loài thú ăn thịt một khi đã nếm mùi máu tanh thì sẽ không bao giờ quay đầu ăn cỏ nữa.

Đây là bản năng khắc sâu trong xương cốt, sinh ra đã có của chúng.

Mắt cá chân của Địa Yếm bị đánh gãy, máu chảy đầm đìa.

Nhưng điều kinh khủng hơn cả là y đã đánh chết con chó đen yêu thích của cháu trai.

Trong mùa đông lạnh giá, tuyết rơi dày đặc, cửu cửu y thậm chí còn cho phép chó vào nhà ngủ, nhưng lại không cho phép y rời khỏi chuồng chó phủ đầy băng tuyết nửa bước.

Có thể thấy, việc gϊếŧ chết một con thú có địa vị cao hơn mình đối với Địa Yếm là một chuyện khủng khϊếp đến mức nào.

Nhận ra mình có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể làm con chó đen bị mũi tên gỗ đâm thủng sọ sống lại, thân xác cường tráng của Địa Yếm bắt đầu run rẩy.

Y ôm đầu dường như đang nghĩ đến cảnh tượng cửu cửu giơ gậy gỗ đập vào đầu mình đến khi chảy máu, y quỳ rạp dưới đất kéo lê xác chết nát bét như muốn hồi sinh cho chó đã chết.

Thiếu niên tuyệt vọng nhìn về phía Yến Ân như hy vọng nam nhân này có thể làm cho con chó sống lại, như đã giúp y sửa lại cây cung cách đây vài ngày.

Thế nhưng lần này, nam nhân kia hoàn toàn không có ý định giúp y.

"Ngươi thành công rồi."

Người Địa Yếm bỗng cứng đờ, lập tức ngẩng đầu nhìn đối phương với vẻ không tin nổi.

Ánh mắt Yến Ân hờ hững từ trên cao nhìn xuống gương mặt thiếu niên dưới mái tóc rối bù.

“Ngươi đúng là rất có thiên phú.”

Mũi tên gỗ dùng để thử nghiệm năng lực của y, đã đạt ngưỡng có thể đâm xuyên qua đầu con chó.

Lần đầu tiên Địa Yếm mở miệng, phát ra âm thanh đứt đoạn.

“Ta... là...”

“Phế vật…”

Ánh mắt Yến Ân không có chút cảm xúc lướt qua xác con chó trên mặt đất, giọng nói bình thản nhưng có thể an ủi lòng người.

“Ngươi không phải phế vật mà là một cung thủ có thể dùng mũi tên gỗ bắn xuyên trán bất kỳ kẻ nào.”

“Trên thế gian này không có người thứ hai như ngươi.”

"Có lẽ..."

Hàng mi dài của Yến Ân rũ xuống, y gằn từng chữ: “Ngươi cần một cơ hội thích hợp để có thể phát huy năng lực này.”

Địa Yếm ngẩn ngơ nhìn vào mắt y, môi mấp máy sau khi nghe những lời này.

Dần dần biểu cảm phấn khích không thể che giấu được nữa.

Nỗi sợ hãi khi gϊếŧ chết súc sinh bị lời khen ngợi bao trùm tựa như được thần linh cổ vũ, cảm giác vừa mừng vừa lo xen lẫn với dã tâm đang ngo ngoe rục rịch dần bùng phát.

Nhưng...

“Ta chỉ biết... trồng trọt, thỉnh thoảng... săn vài con thỏ rừng.”

"Ta không được..."

Bàn tay nắm chặt cây cung thô kệch của y bị một bàn tay trắng bệch phủ lên, ngăn cản những lời nói sắp thoát ra miệng, khiến thiếu niên lâm vào sự chán nản tự ti vô tận.

Đôi mắt đen nhánh trong trẻo của nam nhân từ từ nhìn thẳng vào mắt y, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng.

Nhưng lại mang theo sức nặng đập vào tim y như ngọc trai rơi xuống, đọng lại trong trái tim đang run rẩy của Địa Yếm.

"Ngươi có thể —“

Yến Ân khẽ cong ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cây cung, cảm nhận sự yếu ớt của bản thân.

Thân thể này bị độc dược tàn phá này, nếu so với trước kia thì bây giờ như một phế vật không ra gì.

Nhưng nam nhân có dáng vẻ phi phàm này lại nói ra những lời như lớp chất lỏng đặc sệt, bao bọc và ăn mòn thiếu niên, người vô cùng thích hợp để trở thành một công cụ đắc lực.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh vỡ hộp sọ con chó, những chuyện này hắn làm rất tốt.

Nhưng đồng thời…

“Gϊếŧ người, phải gϊếŧ tâm.”

Gϊếŧ người, phải gϊếŧ tâm…

Năm 16 tuổi, lần đầu tiên Địa Yếm nghe thấy những lời như vậy.

Mọi người chỉ nói với y lúc bị đánh thì phải cúi đầu nhận lỗi.

Nếu dám ngước mắt nhìn đối phương thì đó là hành động khinh thường dân làng, là tội ác tày trời…

Địa Yếm ngồi xổm trước mặt nam nhân, đưa cho đối phương một viên kẹo.

Giống như khi y còn nhỏ, cho bọn trẻ viên kẹo để làm thân, hèn mọn cầu xin có thể dùng viên kẹo này đổi lấy cơ hội trở thành bạn của chúng.

Nhưng chúng đều từ chối.

Ánh mắt ghét bỏ, phun nước bọt vào mặt y… những hình ảnh đó khiến cơ bắp trên người y căng lên.

Đôi mắt ấy vô cùng vô nhân tính giống con chó đen vừa chết kia.

Có lẽ đây là nguyên nhân thực sự khiến y bị gọi là quái vật.

Kỳ lạ thay, nam nhân trước mắt y lại là người hiểu rõ loại quái vật vô nhân tính này hơn bất kỳ ai.

Yến Ân nhận lấy viên kẹo, trước mặt Địa Yếm, y lột vỏ kẹo ra, bỏ viên kẹo vào đôi môi mỏng đang hé.

Y trở thành người đầu tiên nói lời cảm ơn chàng thiếu niên, “Kẹo này rất ngọt.”

Một vài quy tắc chỉ có hai người họ mới hiểu dần sinh ra trong vô hình.