Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 16: Chó hoang

Chân Yến Ân vẫn chưa đi lại bình thường được nhưng lần này đã bước vào giai đoạn hồi phục dần dần.

Khi trời đẹp, y cũng được dìu ra ngoài hiên để hít thở không khí.

Bên ngoài sân có hàng rào tre, một đám nhóc đang nô đùa dưới gốc cây.

Yến Ân lơ đễnh ngước mắt lên, thấy hôm nay trong đám trẻ có một thiếu niên với dáng vẻ kỳ quặc.

Thiếu niên đó cao to hơn các trẻ khác nhiều, nhưng lại khom lưng, bộ dáng rụt rè, tóc dài bết che mất mắt.

Thiếu niên run rẩy bò được nửa chừng thì đột nhiên bùng nổ, nhào tới đứa cầm cung.

Đứa trẻ bị ngã trầy đầu gối, sau khi bò dậy liền khóc lóc, ném mạnh chiếc cung cũ xuống đất, lấy chân giẫm đạp mạnh lên, miệng hét lớn: "Cha tao nói mày là đồ chó hoang quả không sai! Chó hoang, tạp chủng! Đồ súc sinh không ai nuôi dưỡng..."

Mới nói được một nửa thì ánh mắt thiếu niên như dán chặt vào chiếc cung bị hỏng.

Cơ bắp y căng cứng, tóc như muốn dựng đứng lên, trong cổ họng phát ra những âm thanh trầm đυ.c lạ lùng.

Trông y giống hệt một con chó dại sắp phát điên.

Lũ trẻ hoảng sợ, cả bọn chửi “Quái vật chó điên” rồi chạy tán loạn.

Không ai chú ý đến trong bụi cỏ có một con rắn độc bị đánh trúng bảy tấc.

Nếu không có thiếu niên kịp thời ngăn chặn, đứa trẻ kia chắc chắn đã bị rắn cắn vào chân.

Thiếu niên nằm sấp trên mặt đất nhìn chiếc cung vỡ, khi nhận ra thứ đó đã bị hỏng, y giận dữ đập đầu xuống đất.

Dù cho trán bị đập đến rách toạc, y vẫn cảm thấy cơ thể mình tràn đầy những cảm xúc không thể kiểm soát.

Ngay lúc này bỗng có người lại gần, nhặt chiếc cung hỏng lên.

Thiếu niên đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy người đến.

Y nhận ra Yến Ân.

Vào những đêm cần lên núi săn mồi lấp đầy cái bụng đói, lúc đi ngang qua ngôi nhà này, thiếu niên nhận ra “người” này và mình có điểm giống nhau – đều thường xuyên bị chủ nhân bạo hành, có thể bị đánh mắng bất kỳ lúc nào.

Trong mắt thiếu niên, cả hai đều là những “con chó” bị người ta hành hạ.

Thiếu niên tên là Địa Yếm, sau khi phụ mẫu chết thì bị cửu cửu ruột vứt bỏ lên núi, may mắn được sói mẹ cứu sống.

Sau đó nhà cửu cửu kia chiếm đoạt nhà cửa ruộng đất của phụ mẫu y, từ nhỏ đã huấn luyện y như súc vật, chỉ cho phép y ngủ với chó.

Chiếc cung cũ này là di vật của phụ thân y, đứa trẻ làm hỏng chiếc cung vừa nãy chính là con trai út của cửu cửu y.

“Chiếc cung này chất lượng quá kém, chắc là thứ vô dụng không xài được bị thợ săn vứt đi…”

Thiếu niên nghe thấy từ “thứ vô dụng” theo bản năng run lên.

Nhưng ngay sau đó, đối phương lại nói với y có thể sửa được.

Nửa canh giờ sau, Yến Ân lấy mấy mũi tên gỗ tự chế miễn cưỡng sửa được cây cung, y đưa lại cho Địa Yếm.

Địa Yếm ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân, nghe thấy đối thương nói: “Nếu không có mũi tên, nó chỉ là một thứ vô dụng. Nhưng có mũi tên, cung mới phát huy được sức mạnh thực sự của nó, khiến người khác phải sợ hãi.”

Tựa như nhìn ra thiếu niên đang hoang mang, Yến Ân nhìn y: “Mũi tên có thể dùng để bảo vệ bản thân, cũng có thể dùng để gϊếŧ những thứ gây hại cho mình.”

Địa Yếm đã bị đánh mà không được phép phát ra tiếng từ nhỏ, y chưa từng biết mình có thể không phải chịu đòn, thậm chí…

Có thể gϊếŧ những thứ đánh mình, ức hϊếp mình…

Tư duy hoang dã của y dường như không thể hiểu được khái niệm phức tạp này…