"Đúng vậy! Bà cứ cân thử xem."
Đám đông xôn xao đưa chiếc cân của người bán hàng đến cho bà cụ kia.
Trong mắt mọi người đều lóe lên sự hồi hộp, họ đang chờ đợi kết quả của lần cân này. Nếu phát hiện thiếu, họ sẵn sàng nhào lên để giành lấy phần thức ăn miễn phí hiếm có.
Bà cụ biểu lộ lòng biết ơn và sau đó thử cân.
Chính xác!
"Thế mà chính xác là mười cân!" Ánh mắt bà cụ dần trở nên ấm áp khi nhìn Giang Mật: "Cô bé này thật khó đoán, dù còn trẻ mà đã rất có tài.”
Mọi người đều kinh ngạc, không thể tin cô gái trẻ có thể tính toán chính xác đến vậy, tất cả đều tiến lên kiểm tra và thấy rằng không có sai sót nào.
"Mọi người xem, thực phẩm cháu bán đều đồng đều về kích cỡ, là hàng cao cấp tuyển chọn. Cháu không bán hàng kém chất lượng." Giang Mật nhân cơ hội quảng bá: "Trong kinh doanh, không chỉ uy tín là quan trọng mà chất lượng cũng vô cùng cần thiết để xây dựng một lượng khách hàng trung thành."
Mọi người lộ vẻ mặt xấu hổ, lè lưỡi ra, có chút ghen tị với cô.
"Cô gái trẻ có tư duy tiên tiến và tài năng như vậy, chắc chắn sau này sẽ làm nên những việc lớn!" Bà cụ liếc nhìn đống cà chua đỏ tươi, bóng loáng, như thể có thể hình dung được vị ngọt ngào khi cắn vào.
Những nơi khác bán cà chua đều không đẹp mắt, màu sắc không đồng đều.
Bà cụ không còn mặt mũi để đề xuất việc nếm thử nữa: "Giá cả như thế nào?"
"Một cân cà chua với giá một hào." Giang Mật chọn một quả cà chua to, mọng nước đưa cho bà cụ: "Hai loại cháu bán đều ngon như trái cây, trong khi hoa quả lúc này giá cao nhưng chúng không chỉ giải khát mà còn giúp làm đẹp da."
"Bác tin cháu." Bà cụ nhìn khuôn mặt trẻ trung của Giang Mật và đặt quả cà chua mọng nước xuống: "Bác lấy mười cân."
Giang Mật kiểm tra và phát hiện mỗi quả cà chua nặng đúng 250 gram.
"???"
Đột nhiên cô cảm thấy không gian này như đang chế nhạo mình, gọi mình là ngốc.
(*) Ở đây, 250 có nghĩa là "ngốc".
Giang Mật không mảy may quan tâm, cuối cùng cô cũng làm ăn không cần vốn, nên cô chọn hai mươi quả cà chua để vào giỏ.
"Bác, tổng cộng hai loại là hai đồng rưỡi."
Bà cụ thanh toán một cách nhanh chóng.
Chị không ngần ngại, biết rằng những thứ này thật sự ngon miệng và cũng là mặt hàng bán chạy, nên quyết định mua mỗi loại mười cân để tặng cho cấp trên.
Khi mọi người thấy có đông đảo người xúm lại quanh Giang Mật để mua dưa chuột và cà chua ở mức số lượng lớn như vậy và nhận ra hai loại rau củ này có điểm đặc biệt so với những gì họ từng thấy trước đây, lập tức tạo nên một làn sóng mua sắm nhanh chóng.
Người này mua một ít, người kia mua một ít, chỉ trong chốc lát, cả giỏ hàng dưa chuột và cà chua nặng tới một trăm hai mươi cân đã được bán hết sạch.
Giang Mật kiểm tra lại và nhận ra, sau khi đã cho mọi người nếm thử dưa chuột và cà chua, cô đã thu về tổng cộng mười ba đồng ba hào.
Mười ba đồng ba hào!
Đến thời điểm này, mới chỉ qua nửa ngày mà số tiền cô kiếm được đã gần bằng với một nửa tháng lương của một công nhân!
Tim Giang Mật đập nhanh vì phấn khích, hôm nay cô đã tiến thêm một bước nhỏ trên con đường trở thành một phú bà!!!
Sau khi đã trừ đi phí thuê quầy, cô thu về mười ba đồng mà không phải chịu thêm bất kỳ chi phí nào khác.
Tiêu Lệ đưa cho cô mười tám đồng sáu hào, tổng cộng Giang Mật giờ có ba mươi mốt đồng sáu hào.
"Em ơi, hàng hóa này em lấy từ đâu vậy?" Người bán rau hỏi nghiêm túc: "Chúng ta có thể cùng nhau kinh doanh."
Giang Mật chớp mắt, biết rằng mình không thể thường xuyên lấy hàng từ không gian ra bởi vì rồi sẽ bị lộ. Cô dự định sẽ thuê đất để trồng rau củ theo mùa, biết rằng những loại này không chỉ đắt đỏ mà còn có thể bán với giá cao.
Về sau, cô sẽ bán rau cho những nông dân khác để họ mang đi bán ở nơi khác, như vậy cô mới có thể dành thời gian để nấu ăn.