Mẹ Triệu nhíu mày, thấy rõ ý đồ của Triệu Đông Mai và bà cũng không ưa Tiêu Lệ.
"Con đừng lo, mẹ sẽ giúp con lấy lại công bằng."
Mẹ Triệu suy nghĩ về việc nhà họ Tiêu bán lương thực lấy tiền nhưng chị gái bà ta làm ở trạm lương thực, có thể từ chối không mua lương thực từ họ.
Lúc này, Triệu Đông Mai mới ngừng khóc.
Giang Điềm lấy bông băng và thuốc đỏ để rửa sạch vết thương cho Triệu Đông Mai.
Trong lòng Triệu Đông Mai đầy hận thù Giang Mật, cô ta nói: "May mà anh trai không lấy phải người gian dối như vậy."
Sau khi vết thương được sơ cứu, cô ta nói: "Chỉ có chị dâu mới tốt với em như vậy."
Giang Điềm cười ngượng ngùng.
"Được rồi! Con cứ ở nhà làm giày và gần đây hãy hạn chế ra ngoài nhé: “ Mẹ Triệu nghĩ về việc sắp xếp hôn sự cho Triệu Đông Mai.
***
Giang Mật ngồi trên chiếc xe khách cũ kỹ, bên trong xe nóng như lò hấp, cô toát mồ hôi đầm đìa.
Mỗi lần tài xế đạp phanh, tiếng rít vang lên và mỗi khi xe dừng lại bên đường, nó lại lắc lư hai cái, làm cho mọi người trên xe đều tỉnh táo trở lại vì bị rung lắc.
Xuống xe, Giang Mật bị nắng chiếu trực tiếp khiến cho đầu óc cô quay cuồng và cảnh tượng đập vào mắt là một con phố cổ.
Dọc theo mặt tiền con phố, hàng loạt các cửa hàng giày, tiệm cắt tóc và nhà may xuất hiện với vẻ ngoài giản dị.
Người đi xe đạp qua lại tấp nập.
Các bức tường được quét vôi trắng và trang trí bằng các khẩu hiệu tuyên truyền.
"Hãy theo Chủ tịch Hồ bắt đầu một con đường mới!"
"Mười năm có thể không kiếm được tiền nhưng không thể một ngày không đọc sách!"
Thời kỳ này, không chỉ kinh tế bị siết chặt mà cả giáo dục và kế hoạch hóa gia đình cũng vậy.
Giang Mật đi dọc con phố, tìm đến một ông cụ bán giỏ trúc và hỏi: "Ông ơi, cái giỏ trúc này bán bao nhiêu ạ?"
"3,5 đồng cho một cái giỏ: “ ông cụ dính đầy mỡ nhếch nhác cười lộ hàm răng vàng khè: "Còn cây đòn gánh thì một đồng hai cho một cây."
Giang Mật giật mình, không ngờ giỏ trúc lại đắt thế?
Cô chỉ có hơn mười đồng tiền.
"Cô bé này à, cái giỏ trúc này không hề đắt đâu, mà còn rất hữu ích. Một đòn gánh có thể chở được một trăm hai mươi cân lương thực: “ ông cụ nhiệt tình chào hàng: "Nếu cô mua cả hai, tôi sẽ chỉ lấy cô bốn đồng năm."
Giang Mật chưa từng kinh doanh, không rõ giá cả thị trường hiện nay ra sao, số tiền này còn phải dùng để mua quà hồi môn, cô không muốn tiêu xài một cách lãng phí.
Với số tiền đó, cô có thể mua được vài cân thịt.
Hoặc là mua hai cái túi da rắn?
"Cô để tôi suy nghĩ đã."
Giang Mật quay người bước đi, trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt bất ngờ làm cô ngạc nhiên khi thấy những giỏ rau dưa theo mùa được xếp ngay ngắn trước một căn nhà tranh.
Cô thấy bất ngờ khi thấy còn có cả giỏ trúc!
Cô mừng rỡ tìm một con hẻm nhỏ, lấy ra một giỏ dưa chuột xanh mướt và một giỏ cà chua đỏ rực, sau đó dùng một cây đòn gánh để chở chúng đến chợ bán.
Đúng lúc trưa, chợ vô cùng nhộn nhịp với người qua kẻ lại.
Giang Mật tìm một chỗ trống, chỗ này không phải là vị trí cố định để bán hàng rong.
Các nông dân từ ngoại ô đã bán xong và rời đi và vị trí cô chọn cũng khá ổn.
Vừa đặt đòn gánh xuống, Giang Mật ngồi lên nó thở hổn hển và lau mồ hôi trên trán.
Chị gái thu phí tiến đến thông báo: "Phí cho quầy hàng này là ba hào."
Giang Mật định phản bác rằng cô vẫn chưa bắt đầu bán hàng nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô quyết định đếm ra ba hào và đưa cho chị gái kia.
"À? Em gái, đây là loại dưa gì thế?" Chị gái thu phí chú ý đến một quả dưa chuột tươi xanh mà cô đang cầm: "Nó không giống loại dưa chuột mà chúng ta trồng ở đây, dài và mọng nước quá."
"Chị ơi, đây là dưa chuột nước, một giống mới đấy. Cả huyện phía Nam này chỉ có nhà em bán thôi." Giang Mật hiểu rõ rằng dưa chuột hiện đang bị bệnh phấn trắng và mốc sương, kỹ thuật kém nên việc thu hoạch dưa chuột không hề dễ dàng.