Chúc Sinh An đứng trước cổng căn biệt thự xa hoa, chỉ cần nhìn sơ cũng rõ gia đình này giàu thế nào. Người hầu, quản gia tốp ba tốp năm đứng nghiêm chỉnh bên cửa, dùng ánh mắt sắc lạnh đánh giá cậu.
Chỉ vừa vài phút trước, bản thân lấm lem từ đầu đến chân còn đang bắt cá ở trong rừng, định bụng sẽ mang xuống chợ bán đổi lấy ít thịt để ăn. Ai ngờ chiếc xe hơi đen đậu trước đình vọt tới trước mặt cậu, hai người đàn ông lạ hoắc bước xuống xe gọi hỏi cậu:
"Chúc Sinh An?"
"Đúng vậy, là tô-..."
"Chúng tôi được Chúc gia phái chủ đến đón cậu về nhà."
Bọn họ cứ vậy ngắt lời cậu, phía sau chiếc kính râm là ánh mắt khinh thường một thân bẩn bết bát của Chúc Sinh An.
Họ chẳng để cậu nói gì, cũng chẳng giải thích thêm, cứ vậy lôi lôi kéo kéo cậu lên xe, một đường dài chạy tới căn biệt thự này.
Dưới tình huống đột ngột, Chúc Sinh An vẫn chưa kịp thay bộ đồ tươm tất hơn, chân vẫn lấm bùn đất đứng trước cổng Chúc gia, người qua đường nhìn lại chẳng khác nào ăn mày tới xin tiền xin cơm. Ánh mắt mấy cô cậu người hầu nhìn cậu không nén được khinh bỉ, thậm chí còn cười trộm.
Chúc Sinh An chẳng để tâm, đầu óc cậu hiện tại chỉ còn trống rỗng.
Phút trước còn đang ngây người trên xe hơi, vì gặp tai nạn liên hoàn, bản thân lại không may dính phải mà mất mạng, phút cuối chỉ kịp nghe tiếng gào thét của mọi người xung quang. Mở mắt lại phát hiện trong tay bản thân đang cầm một con cá tươi, cậu liền biết bản thân trọng sinh.
Chúc Sinh An không khỏi nở nụ cười nhạt, đứng dưới cái nắng gắt của giờ trưa cũng không khiến cậu để tâm tới cái nóng của nó. Trong đầu chỉ chăm chăm suy nghĩ.
Đây đã là lần thứ ba cậu trọng sinh, tất cả sự vô lý của thế giới đều dồn lên người cậu.
Sống đến 18 tuổi, cái khó của cuộc sống cậu đã trải qua, cuộc sống yên bình vùng quê đột nhiên bị phá vỡ bởi cái gọi là con ruột của Chúc gia. Bọn họ đến, chẳng lời gì đã kéo cậu lên xe, Chúc Sinh An thông qua giải thích của quản gia mới biết mình là một thiếu gia hàng thật, vốn dĩ nên sống vô âu vô lo, nhận được vô vàn tình thương của gia đình lại không may bị tráo đổi khi vừa mới sinh ra.
Khi ấy, cậu cũng đã nghĩ như vậy, dưới những lời an ủi và khích lệ của quản gia, cậu thật sự tin Chúc Từ Tuấn tìm mình về là vì nhớ nhung, vì yêu thương, muốn đền bù. Nhưng không, sau hai lần trọng sinh, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng lại có chút chán ghét của ông ta nhìn mình, cậu đã biết mình sai. Cho dù có cố gắng hoàn thiện bản thân hay nổ lực thì ánh mắt của ông ta vẫn luôn nhìn về phía đứa con trai giả kia, tất cả sự yêu thương đều là dành cho cậu ta chứ không phải cậu.
"Thiếu gia, chào mừng trở về nhà." Vị quản gia tiến lên một bước cúi đầu với cậu, trên khuôn mặt già nua hiện vẻ vui mừng khó tả.
"Xin chào." Chúc Sinh An cũng lễ phép cúi lại, trên gương mặt thanh tú lấm lem bùn khẽ nở nụ cười, không có một chút bối rối hay lúng túng, mà chỉ còn vẻ bình thản.
"Thật giống, thật giống phu nhân." Giọng nói ông có chút khàn khàn đau thương khi nhớ lại quá khứ.
Trong ba lần trọng sinh, người không thay đổi chính là quản gia. Từ quản gia là người đã theo mẹ cậu từ Dương gia về họ Chúc, ông phục vụ cho Chúc gia vì mẹ cậu, là người đáng tin nhất trong căn nhà này.
Cũng là ông nói cho Chúc Từ Tuấn biết được cậu mới là con ruột của hắn ta, cùng vì vậy cậu mới có cơ hội được đón về.
Sau khi Dương Ngọc Hân mất ở tuổi 35, Từ quản gia cũng ở lại Chúc gia vì đứa con chỉ mới 8 tuổi của cô ấy. Mặc dù ông ghét Chúc Từ Tuấn vì đã bạc đãi vợ mình, khiến cô ra đi vì bệnh tật nhưng lại vì thiếu gia nhỏ vẫn còn ở Chúc gia, ông sợ một ngày nào đó Chúc Từ Tuấn đi một bước nữa sẽ đẩy thiếu gia nhỏ vào tình cảnh thiếu tình thương của cả ba lẫn mẹ. Nhưng ông lại phát hiện, hắn ta vậy mà lại rất yêu thương con trai mình, yêu thương kết tinh của hắn ta và Dương Ngọc Hân khiến ông nảy sinh nghi ngờ, lại thêm Chúc Minh An càng lớn càng không có một nét gì giống mẹ cậu. Từ quản gia mới không cầm lòng mà kiểm tra giám định ADN. Chúc Minh An thật sự không có huyết thống với nhà Họ Dương, lại thêm bằng chứng ghi lại ở bệnh viện cho thấy thiếu gia thật đã bị đánh tráo.
Sau 2 năm tìm kiếm, người cuối cùng cũng đã tìm được. Đứa con của Dương Ngọc Hân lớn lên trong khổ sở, qua 12 tuổi đã phải tự lập vì hộ gia đình nhận nuôi cậu không may bị nước lũ cuốn chết, cùng năm, vì không đủ kinh phí mà phải nghỉ học theo người dân học bắt cá trồng rau sống qua ngày. Một chiếc áo sờn màu mặc đến rách rồi lại vá, qua nhiều năm vẫn không đổi khiến Từ quản gia xót đến đỏ mắt. Người thật phải khổ sở từ nhỏ, người giả lại sung sướиɠ hết phần.
Cảm xúc quản gia lên xuống không ngừng, đây cũng giống y hết với những lần trước khi cậu đứng trước mặt ông. Ở Chúc gia này, cái gọi là tình thương thật lòng chắc chỉ có mỗi quản gia thật sự chia cho cậu.
"Thật tốt, nếu để phu nhân biết cậu đã về, cô ấy sẽ rất vui."
Chúc Sinh An muốn đưa tay lau những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt của ông nhưng lại ngại tay dính bùn. Cuối cùng chỉ cười an ủi.