Tra Xanh Có Thể Có Tâm Tư Xấu Xa Gì Chứ?

Chương 4

Khuôn mặt trắng nõn và trong sáng của “Tống Vãn Huỳnh” không lớn bằng lòng bàn tay, trong hốc mắt được khảm hai con mắt vừa trong suốt vừa long lanh như hai viên đá quý đen nhánh, chúng còn trong veo và ngời sáng hơn cả đáy hồ xanh thẳm nhất. Dường như chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua, người ta có thể nhìn thấu được sự đơn thuần lẫn ngây thơ, cùng với nội tâm không rành thế sự của nhân vật này.

Mỗi khi chuyện xấu bị bóc trần, hay những lúc có người nhìn về phía “Tống Vãn Huỳnh” bằng ánh mắt nghi ngờ, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng lòng dạ của mình quá đen tối nên mới thấy ai cũng xấu xa. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng: Một người có vẻ ngoài hồn nhiên và đáng yêu như vậy lại là một kẻ tồi tệ, tâm địa nham hiểm.

Đáng tiếc, sở dĩ nam chính và nữ chính được làm nhân vật chính là vì bọn họ có phẩm giá xuất sắc cùng với hào quang của nhân vật chính - những thứ mà các nhân vật phụ khác không có được.

Những điều người khác không biết thì nam, nữ chính lại có thể nhìn thấu.

Sở dĩ Minh Vi phải nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác là vì mọi người đang sống chung một mái nhà, mà người một nhà thì không cần phải cãi vã một cách quá nghiêm khắc. Hơn nữa cô ấy cũng nể mặt Văn Nghiễn nên không tiện truy cứu thái quá.

Nhưng hôm nay Tống Vãn Huỳnh lại có phần khó nắm bắt. Nếu Minh Vi nói rằng cô đang giả ngu thì trông cô không giống giả vờ chút nào. Còn nếu bảo cô đang kìm nén ý đồ xấu thì ý xấu này của cô thật sự quá ngu ngốc, bởi Minh Vi thực sự có thể nhìn thấu toàn bộ chỉ trong nháy mắt.

“Lời ngon tiếng ngọt.” Minh Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên định của Tống Vãn Huỳnh: “Cô biết rõ ông nội đã chăm sóc cây hoa quỳnh này một cách tỉ mỉ hơn mười năm rồi, thế mà cô lại hái nó xuống rồi tặng cho tôi. Chắc là cô đã trù tính rằng đến lúc đó, cô sẽ đổ tội ngắt hoa quỳnh lên đầu tôi, khiến ông nội chán ghét tôi, đúng không?”

“...” Tống Vãn Huỳnh muốn nói lại thôi.

Suy đoán chuẩn không cần chỉnh luôn.

Cô nhớ là trong tiểu thuyết, “Tống Vãn Huỳnh” đã gọi nữ chính đến nhà kính trồng hoa để gán tội bất cẩn ngắt hoa quỳnh lên đầu cô ấy.

Nhưng nữ chính là ai cơ chứ?

Chính là nữ chính vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán, thông minh cơ trí và được bao quanh bởi ánh hào quang của nhân vật chính đó!

Cô ấy hoàn toàn không hề để tâm tới những chiêu trò vặt vãnh của “Tống Vãn Huỳnh”. Chỉ cần một kế sách nhỏ, Minh Vi đã chọc mũi tên về “tội danh” làm gãy hoa quỳnh vào người “Tống Vãn Huỳnh”.

Có thể nói rằng, “Tống Vãn Huỳnh” sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào trước Minh Vi.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến “Tống Vãn Huỳnh” càng ngày càng trở nên hung ác hơn.

Dựa vào số sách ít ỏi mà Tống Vãn Huỳnh đã đọc được trong hơn hai mươi năm, việc nhân vật phản diện đánh bại cả nam chính lẫn nữ chính cực kỳ hiếm hoi trong phim ảnh và tiểu thuyết. Hơn nữa, cô cũng rất biết thân biết phận.

Cô cũng chẳng cho rằng bản thân có năng lực đối đầu với hào quang của nam chính và nữ chính.

Thuận theo tình thế, xin lỗi và dựa hơi mới là cách thức sinh tồn của nữ phụ độc ác.

“Em biết trước đây em đã làm rất nhiều điều sai trái. Đó đều là lỗi của em. Em xin lỗi chị nhé. Thực sự xin lỗi. Nhưng mà xin chị hãy tin em. Bây giờ em đã không còn là em của ngày xưa nữa rồi. Hoa quỳnh là do em ngắt, cũng là em muốn tặng nó cho chị. Về phần ông nội, em sẽ đi giải thích rõ ràng, nhất định em sẽ không để ông ấy hiểu lầm chị đâu!”

Có lẽ là vì hành vi và cách đối nhân xử thế trước đây của Tống Vãn Huỳnh đã quá khắc sâu vào lòng người nên Minh Vi đã suy xét trong mấy giây. Cuối cùng, cô ấy vẫn không tin vào những lời lẽ này của Tống Vãn Huỳnh: “Tống Vãn Huỳnh, bây giờ không có ai khác nên cô không cần tiếp tục giả bộ trước mặt tôi đâu. Tôi biết rõ mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của cô mà.”

Tống Vãn Huỳnh bèn vỗ ngực cam đoan, nóng lóng muốn móc tim mình ra cho đối phương xem: “Chị à, chị có thành kiến

với em cũng là chuyện hết sức bình thường thôi, dù sao trước đây em cũng đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái mà. Nhưng em bảo đảm với chị, sau này em sẽ thay đổi. Em sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho chị thấy rằng, em đã không còn là Tống Vãn Huỳnh của trước đây nữa rồi. Em sẽ khiến chị nhìn em với đôi mắt khác xưa!”

Cô vừa mới dứt lời thì tiếng nói chuyện đã vang lên từ bên ngoài nhà kính trồng hoa.

“Ông cụ, chính mắt tôi đã trông thấy hoa quỳnh nở rộ rồi!” Sau một thoáng tạm dừng ngắn ngủi, người nọ lập tức hốt hoảng kêu lên: “Ôi trời! Tại sao đóa hoa quỳnh này... Sao nó lại bị ngắt mất rồi?”

Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi cùng nhìn về phía cửa nhà kính trồng hoa theo bản năng.

Công nhân trồng hoa trong nhà kính cùng với ông cụ Văn đang đứng bên ngoài nhà kính, đồng thời nhìn chòng chọc vào đóa hoa quỳnh đã bị ngắt xuống và đang nằm trong tay Minh Vi với dáng vẻ kinh ngạc.

Công nhân ngập ngừng hỏi: “Mợ chủ, sao... Sao mợ lại có thể làm như vậy? Đây là loài hoa mà ông cụ yêu thích nhất đấy!”

Người này tự cho rằng mình đã nhướng mày với Tống Vãn Huỳnh một cách cực kỳ bí mất và đắc ý rồi, ánh mắt như muốn nói rằng “Minh Vi chết chắc rồi”. Nhưng đối phương hoàn toàn không hề hay biết Minh Vi đã nhìn thấy hết thảy.

“…” Trong lòng Tống Vãn Huỳnh nguội lạnh như tro tàn.

Dường như Tống Vãn Huỳnh đã trông thấy tia sáng chói mắt đang chiếu vào một chiếc máy may cách đó không xa, còn bản thân cô thì lại bẩn thỉu, mặc một bộ quần áo dành cho người ngồi tù có in chữ “tù nhân” thật to tướng trước ngực, đồng thời hì hục dẫm lên chiếc máy may cho đến khi nó bắt đầu bốc khói.