Trong lúc cậu tuyệt vọng, ánh mắt dần tối sầm lại, Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, sau một lúc tiếng gõ cửa biếng thành tiếng đập cửa, cậu thấy một bóng dán phá cửa phòng cậu, chạy vào ôm cậu lòng chạy nhanh về hướng cửa, cậu nghe loáng tiếng bóng đen ấy "Hi vân, đừng ngủ!!". "một chút thôi, đợi một chút nữa thôi!!"....
Còn rất nhiều câu nói nhưng cậu chẳng thể nghe tiếp được nữa.
một lần nữa mở mắt đập vào mắt cậu là trần nhà màu trắng, xung quanh đầy mùi thuốc khử trùng, cậu dùng hết sức ngồi dựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là màu trắng, cậu cảm thấy tay cậu có vật gì đấy nặng nặng, đưa mắt nhìn về tay mình, tia ngạc nhiên loé sáng trong đôi mắt cậu, có một người đang nắm lấy tay cậu mà ngủ là Anh Kiệt, cậu cố gắng rút ray về nhưng đều thất bại, Anh Kiệt nắm lấy tay cậu rất chặt, dường như sợ nếu buông tay thì cậu sẽ biến mất, cậu khẽ nhíu mày, người này lúc trước luôn đối xử lạnh lùng với cậu lúc nào cũng thể hiện bộ dạng nghiêm túc, lúc trước cậu rất muốn nhìn thấy người này cười với mình dù chỉ là một đường cong trên môi nhưng tất cả đều thất bại, cậu bày hết trò này đến trò khác, thức sớm đi mua đồ ăn cho Anh, một hôm cậu chạy theo anh vì chỉ muốn đưa cho anh một viên kẹo cậu được cô giáo khen, do chạy quá nhanh cậu vấp phải một cục đá ở ven đường mà ngã xuống, đau lắm, cậu muốn khóc nhưng khi nhìn lên thì thấy Anh đang ngày càng cách xa cậu, cậu nén cơn đau, chạy thật nhanh đến bên anh, nắm lấy góc áo của anh, cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất cho dù có đau đến thế nào, xoè tay đưa viên kẹo, anh chỉ nhìn cậu một cái rồi lấy tay cầm tay cậu vứt khỏi phần áo của anh, ánh mắt lạnh lẽo ấy cậu vẫn nhớ, anh quay đi, trùng hợp nhìn thấy Dạ Nguyệt, ánh mắt anh lập tức thay đổi mang theo phần ôn nhu, trên môi mang nụ cười ấm áp, ánh mắt nụ cười ấy rất ấm áp, nhưng tất cả nhưng thứ không thuộc về cậu. tất cả những sự hi sinh của cậu, chỉ muốn thấy anh ta cười với mình nhưng tất cả đều là vô dụng, Dạ Nguyệt chỉ cần xuất hiện thì anh đã cười, em mang theo tình cảm gia đình thiếu thốn, chỉ mong anh một lần nhìn em và cuời, chỉ cần một ánh mắt ấm áp, cần một cái ôm thôi mà, đối với người khác đây là những điều bình thường còn em tất cả đều là những đều xa xỉ.
Trong lúc cậu đang nhớ về quá khứ, Anh Kiệt thức dậy nhìn lên thấy Hi vân đang ngồi ngẩn người, Anh nhớ từ lúc anh đυ.ng mặt Hi vân ở cửa nhà, từ hôm đấy trở đi anh bắt đầu chú ý đứa em ba của mình, nhìn cử chỉ hành động của cậu, Anh không khỏi nhíu mày, đứa em này tuy là song sinh với Tiểu Nguyệt nhưng khác nhau hoàn toàn, càng lớn cậu càng lạnh lùng với gia đình, cảm giác cậu đang sống ở một ngôi nhà xa lạ, đã từ lâu rồi anh chẳng nhớ là bao lâu, bàn ăn gia đình từ khi nào thiếu đi một thành viên, nhưng chẳng máy ai quan tâm, Từ khi nào bức ảnh gia đình thiếu mất một dáng hình nhỏ bé chẳng mấy ai quan tâm, Anh đưa mắt nhìn đứa em trai của mình, đôi vai gầy, bàn tay đầy vết chai sạn, thân hình nhỏ bé như chỉ cần động mạnh một tý thì xương cậu có thể vỡ vụn, đôi mắt thâm quầng, gương mặt lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi, một lần anh đưa Dạ Nguyệt đi mua bộ quần áo mới ra mắt của một thương hiệu mà Dạ Nguyệt yêu thích, lúc đi ngang một quán cà phê, anh vô tình nhìn thấy dáng người nhỏ bé, đôi vai gầy đang dọn dẹp khu pha chế, Anh đưa mắt nhìn về đứa em trai được yêu thương của mình rồi nhìn về đứa em trai bị gia đình bỏ rơi trong chính căn nhà của mình, một người mang gương mặt hồng hào bầu bĩnh, một thân quần áo ấm áp, đôi tay trắng nõn, mềm mại, còn một người gương mặt mệt mỏi đầy xanh xao, đôi mắt đầy thâm quầng, một thân quần áo đơn giản mong manh, đôi lúc sẽ khẽ run đôi vai gầy vì lạnh, đôi tay đầy chai sạn.
Hôm nay Dạ Nguyệt bảo anh không cần anh đón, anh đi về nhà mở cửa nhìn thấy đôi giày Hi Vân hay mang được đặt trên kệ, anh đi về hướng phòng mình, lúc đi về phòng mình anh sẽ đi ngang phòng Hi vân, lúc vừa bước tới cửa phòng Hi Vân, linh cảm anh cảm giác có gì đấy không tốt, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa anh đưa tay lên gõ cửa thứ đáp lại anh là sự im lặng, anh tiếp tục gõ cửa, một lần nữa sự im lặng bao trùm khắp căn nhà, anh mất kiên nhẫn bắt đầu đập cửa, nhưng sự im lặng vẫn tiếp tục đáp trả anh trong lòng anh khẽ run lên, anh chạy về hướng phòng kho, lấy một cây búa, một lần nữa trở lại trước cửa phòng của Hi Vân dùng búa đập liên tiếp vào cửa, anh dùng hết sức mình cách cửa mở ra, anh nhìn thấy mặt cậu đang nằm trên giường, dưới đất là lọ thuốc ngủ trống rỗng, trong lòng anh lộp bộp, anh chạy đến ôm cậu vào lòng, vừa nói với cậu "Hi Vân, đừng ngủ!!!" " một chút thôi, đợi thêm một chút nữa thôi" anh run rẩy giọng nói run rẩy anh dùng hết sức chạy, Anh bắt một chiếc taxi vừa lên xe anh đã nói "Bệnh viện, Chở Cháu đến bệnh viện!!" giọng anh run lên" trên đường đi anh liên tục thì thầm vào tai Hi Vân "Hi Vân đừng làm anh sợ" "Anh biết em rất ngoan mà" "Làm ơn... Đừng làm anh sợ..." vừa nói anh vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu, anh cảm thấy hóc mắt mình tiếc ra một thứ gọi là nước mắt, đã từ bao lâu rồi anh không còn khóc, vị nước mắt mặn chát, những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mặt cậu.