Khi trên đường về cậu gặp các bạn cùng tuổi được ba mẹ đoán về, cậu cảm thấy rất tuổi thân, về đến nhà, mở cửa bước vào thì cậu thấy gia đình của cậu đang ngồi ăn trên bàn cười nói vui vẻ như không có cậu là chẳng sao, lúc ấy cậu chẳng biết cậu làm sao chào hỏi họ rồi vào phòng, đau lắm, vết thương rất đau nhưng không đau bằng con tim của cậu, cậu nằm khóc trên không phải vì đau mà vì cảm thấy bản thân mình là kẻ thừa thải trong gia đình.
giọt nước mắt lăn dài trên má, cảm giác khóc mà không được ra tiếng, nó nghẹn lại trong cổ, cậu cảm thấy khó thở, sáng hôm sau cậu vẫn thức dậy như cũ, mắt cậu sưng to trong gia đình cậu chả ai quan tâm, họ vẫn cười nói vui vẻ, ngày hôm đấy cậu chẳng muốn về nhà, sau khi học xong cậu không về nhà đi về phía bờ sông, ngồi nhìn bầu trời hoàng hôn, cậu nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cậu quay đầu ra sau là gia đình cậu, cậu cứ nghĩ họ đi kiếm cậu, cậu trốn vào một gốc cây gần đó, cậu nghe lén họ nói chuyện, cậu thấy họ đang đi gần về phía mình, họ đứng lại nói chuyện với một người lạ.
giọng một người đàn ông lạ vang lên-
"Đây là gia đình anh chị à"
Cậu nghe thấy ba nói
" đúng rồi xin giới thiệu đây là hai đứa con trai lớn của tôi, đây là Dạ Nguyệt con trai thứ 3 của tôi nhà tôi có 3 đứa con, chào chú đi mấy đứa"
Tim cậu như chết lặng, thì ra họ chẳng xem cậu là một thành viên trong gia đình, tim cậu vỡ vụng, Ha! Cậu cười tự giễu chính mình, cậu hy vọng gì ở họ chứ, môi thì cười mà nước mắt cứ rơi, lúc đấy cậu chẳng nghe thấy gì nữa, cậu đúng dậy đi về nhà của mình, vào phòng khoá trái cửa, nằm trên giường cố nhắm mắt ngủ, từ sau ngày hôm ấy cậu thức dậy lúc mọi người còn ngủ, tự làm đồ ăn sáng, tự dọn dẹp phòng, đi bộ đi học, chiều về cậu đi nhờ xe của Bác bảo vệ trường.
về nhà trước khi bọn họ về, làm đồ ăn tối, tự ăn, dọn dẹp rửa chén, vào phòng khoá cửa, mọi chuyện cứ như vậy, năm lớp 6 cậu kiếm được một việc làm theo thời gian, cậu làm bưng đồ trong một quán ăn nhỏ, vì lý do công việc về khá trễ nên cậu sẽ chạm mặt họ lúc tối, năm cậu lớp 8 mẹ cậu mang thai, cậu vẫn sống cuộc sống của cậu, lúc mẹ cậu sắp sinh, bọn họ nhanh chóng chở mẹ cậu đi nhưng bỏ quên cậu, cậu cũng chẳng quan tâm.
1tuần sau bọn họ trở về, bọn họ quay quanh hai người em trai nhỏ, cậu cũng chẳng quan tâm, vì là em bé nên sẽ ngủ sớm và thức sớm và quậy phá vào khuya vì đói, trong có một lần lúc cậu làm đồ ăn thì mẹ cậu sẽ chạy ra nấu sữa cho em, khi nhìn thấy cậu mẹ dừng chân, nhìn cậu nhưng cậu vẫn không quan, cậu đi lướt qua người mẹ cậu, bỏ hộp đồ ăn vào trong cặp, đóng cặp đeo lên vai đi học, cậu cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì vì vốn dĩ họ chưa bao giờ xem cậu là con trai của họ...