Những ngày tháng tiếp theo của tôi trôi qua êm ả, tôi trồng lại khu vườn của mẹ, cứu giúp những động vật nhỏ tình cờ gặp bên đường.
Tôi bắt đầu kinh doanh một cửa hàng bánh nhỏ, tôi thích cảm giác nhìn mọi người thưởng thức đồ ăn do chính tay mình làm, nhìn nụ cười của các em nhỏ khi được thưởng thức những món ăn ngon, khiến lòng tôi cảm thấy hạnh phúc.
Vào những thời gian rảnh, tôi thường ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt trước sân, đối diện là biển cả mênh mông, tôi thường xuyên ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn biển, hoặc có thể là ngồi đan len, tôi thích cảm giác bên tai là tiếng sóng biển kêu rì rào, làn gió mát lướt ngang qua cơ thể, tôi yêu cuộc sống của tôi bây giờ.
Tôi thường đi đến các trại mồ côi giúp đỡ việc vặt, dù không lớn nhưng cũng giúp được một ít gì đó, chỉ cần nhìn những nụ cười rạng rỡ hồn nhiên của bọn nhóc, khoé môi tôi không biết từ khi nào đã khẽ mỉm cười.
Vào một ngày mưa, tôi cuối cùng cũng tìm được người bạn đồng hành của bản thân, ba chú mèo mướp nhỏ xíu đang co ro trong một chiếc thùng carton cũ nát, dưới làn mưa lạnh lẽo, tôi lúc ấy chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đem chúng về nhà.
Tôi đặt tên cho chúng là Rau, Biển và len, những cái tên tuy khá kỳ cục những vào giây phút ấy, trong đầu tôi chỉ hiện ra ba cái tên này.
Cứ ngỡ cuộc sống vẫn sẽ như vậy đến cuối chặng đường, nhưng đâu ai biết trước được ngày mai, những ngày gần đây tôi cảm giác được cơ thể mình thật sự không ổn.
Tôi thường tỉnh ngủ vào nửa đêm vì những cơn đau bất chợt, những cảm giác khó thở không thể tả, dường như có một thứ gì đó bóp chặt vào trái tim tôi.
Những cơn đau đầu thường xuyên xuất hiện, tần suất tôi ho cũng dần tăng lên.
Cuối cùng sau nhiều tháng chịu đựng, tôi cuối cùng cũng đi khám bác sĩ trong lời khuyên nhủ của mọi người.
Vào khoảnh khắc nhìn tờ bệnh án trước mặt, những lời an ủi của bác sĩ đang vang bên tai bỗng nhiên ù đi.
Tôi không biết bây giờ bản thân nên làm gì, rời khỏi bệnh viện, tôi đi lang thang trên đường phố như một cái xác không hồn, tôi không biết mình đang đi về đâu, tâm trí tôi bây giờ như lạc vào trong lớp sương mù dày đặc không tìm được lối ra.
đến lúc tôi hoàn hồn lại, thì bản thân đã đứng trước một bãi biển vắng vẻ, chậm chậm bước chân về phía biển cả, từng làn gió thổi làm tóc tôi tung bay trong gió, cảm nhận những hạt cát ấm nóng dưới chân, tiếng sóng biển rì rào vang vọng bên tai, tôi cứ bước đi mà chẳng suy nghĩ, dần dần chạm đến làn sóng.