Những câu hỏi từ những năm qua cuối cùng cũng đã có đáp án, tôi không biết bản thân nên cảm thấy buồn hay vui nữa, thì ra, vì tôi không phải con ruột nên tôi xứng đáng nhận những nỗi đau ấy ư, vì tôi không phải con ruột nên tôi phải sống trong những lời chửi mắng, hay vì tôi không phải con ruột nên cho dù tôi có buồn hay vui cũng chả quan trọng.
Bây giờ tôi đã biết được sự thật, tôi không thể nào quay về được nữa rồi, tôi không dám đối diện với mẹ à không với dì được nữa rồi.
Nuôi con riêng của chồng mình trong suốt mười mấy năm qua, có lẽ là sự nhân nhượng của dì đã dành cho tôi rồi, tôi nhắn cho dì một đoạn tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 chữ: [Xin Lỗi]
Tôi biết bản thân mình không có quyền yêu cầu dì phải tha thứ cho tôi và me vì tôi biết nỗi đau mà dì phải chịu chẳng thua kém gì với mẹ tôi khi xưa, tôi xoá hết tất cả mọi thứ liên quan đến họ, có lẽ đây là cách tốt nhất, tôi thật lòng cảm ơn họ, cảm ơn vì mười sáu năm qua đã cho tôi một gia đình đầy đủ.
Tôi nhìn số tiền tiết kiệm trong tài khoản, rồi lại nhìn cuốn nhật ký, những mong lung về tương lai trước kia biến mất, bây giờ tôi biết bản thân mình nên làm điều gì rồi.
Sáng hôm sau, tôi cùng bà ăn sáng, sao đó chào tạm biệt bà, tôi không biết mình sẽ đi về đâu, nhưng tôi biết bản thân mình nên làm gì, tôi sẽ không trốn tránh sau bóng tối nữa, tôi sẽ bước ra ánh sáng rạng rỡ ngoài kia.
Những ngày tháng tiếp theo tôi dường như biến thành mẹ tôi năm ấy, đi lang thang khắp nơi, làm những công việc không kể gian khổ, tôi không nhớ rõ mình đã đi qua bao nhiêu nơi, làm bao nhiêu công việc, gặp gỡ bao nhiêu người, tôi chỉ cần biết tôi thích cuộc sống hiện tại, những gì ở quá khứ sẽ mãi mãi ở quá khứ, và tôi sẽ tiếp bước trên con đường mới của mình.
Tôi thường hay chụp lại những bức ảnh những thành phố, con người, công việc những nơi tôi đi qua, học tập nhiều điều mới lạ, những món ăn ngon, những nghành ghế thủ công mới, và vào mỗi tháng tôi vẫn sẽ đều đặn giửi thư về cho bà, tôi cứ như đứa trẻ cứ luyên tha luyên thuyên viết về những gì mình gặp phải, vì tôi biết bà sẽ đọc hết chúng, và tôi cũng biết dù sau này mọi chuyện có như thế nào thì vẫn có một người luôn đợi tôi ở nhà.
Tôi dựa vào chút thông tin ít ỏi từ bà tìm được nơi ở của mẹ tôi trước khi mất.
Nơi bà ở chỉ là một căn nhà nhỏ được xây tạm bợ nằm trên một vách đá cạch biển với một khu vườn nhỏ, dựa vào những cuộc trò chuyện của hàng xóm xung quanh tôi biết được rằng, nơi đây trước đây là một bãi đất trống, người dân nhìn thấy mẹ tôi lang thang khắp nơi tội nghiệp, nên cùng nhau xây dựng cho bà ngôi nhà nhỏ ở tạm vào những năm tháng cuối đời.
Nhìn căn nhà nhỏ lạnh lẽo, đầu tôi hiện ra hình ảnh người mẹ ốm yếu một thân một mình sống ở đây, hình ảnh mẹ tôi chống chọi với con đau đớn vật vã, cuối cùng sau giây phút đắn đo ngắn ngủi, tôi quyết định dùng số tiền tiết kiệm của mình mua lại mảnh đất này,bbắt đầu cuộc sống mới.