Gió Biển Thổi Qua Mùa Hạ

Chương 6

Đó là hôn lễ cảm động nhất tôi từng tham gia.

Nhà thờ lớn nhất thành phố nhận làm hôn lễ này, xe sang vụt qua như ánh sáng, ánh đèn sáng chói, thậm chí tôi có thể tìm thấy khuôn mặt thường thấy trên ti vi ở trong đám người.

Tôi khoác khuỷu tay Tằng Triệt Nhiên, cậu ấy cứng ngắc, đặc biệt là thời điểm người phục vụ nhận lấy thiệp mời, sau đó mời bạn bè thân thích của cô dâu An Minh Vũ thân hữu sang bên này.

Cậu ấy hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ người phục vụ đó.

Toàn bộ hội trường rất xa hoa, trước kia tôi cảm thấy châu báu vàng bạc quá tục, bây giờ nghĩ lại, có tục hay không thì chủ nhân chỉ muốn khiến bạn biết anh ta có thực lực thôi.

Tôi và Tằng Triệt Nhiên đứng trước khu đồ tráng miệng, tôi đang suy nghĩ bánh gato Black Forest này có ngon hơn lần trước không, Tằng Triệt Nhiên chắc chắn không nghĩ đến điều này.

"Tôi đã lâu chưa gặp cô ấy."

Cậu ấy đột nhiên nhẹ nhàng nói.

"A, thì ra gặp lại là như vậy..."

Cậu ấy lẩm bẩm cái gì, tôi không nghe vào.

Âm nhạc chậm rãi vang lên, tôi có thể cảm thấy hô hấp của người bên cạnh nặng nề, cho đến khi ánh sáng chiếu xuống hành lang dài có giàn hoa, chú rể ra sân, rốt cuộc cho tôi biết vì sao cậu ấy tức giận như thế.

Chú rể là một ông lão mặc âu phục, trông bệnh thoi thóp.

Hình như Tằng Triệt Nhiên đang phát run.

Nếu cậu ấy có thể giành được, thì sẽ không ngồi ở đây cắn răng ken két.

"Đi thôi, Tằng Triệt Nhiên."

Tôi kéo vạt áo cậu ấy.

"Cái gì?"

Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, ánh đèn tối như vậy, nhưng tôi thấy trong ánh mắt cậu ấy sáng trong.

Dưới ánh sáng loang lổ, ánh mắt của cậu ấy mất mát giống như sắp tan biến vậy.

"Nếu không muốn nhìn, thì đừng nhìn, đi thôi."

Cậu ấy cứ lăng lăng nhìn tôi như vậy.

Tôi lôi cậu ấy, cậu ấy không động đậy, khi tôi giật mạnh lần nữa, cậu ấy đi theo tôi.

Hình như ánh mắt toàn trường tập trung vào cô dâu đang chậm rãi đi ra, yên lặng, những người đó giống như chỉ để lại đường ranh mơ hồ. Tôi và Tằng Triệt Nhiên đi qua, đi theo hướng ngược lại tượng thiên thần.

Tôi ngắm thêm vài lần, cô dâu đội khăn che mặt, tôi không thấy rõ.

Giọng Tằng Triệt Nhiên khàn khàn lạ thường.

"Chị có biết tại sao hôm nay tôi tìm chị không?"

"Tôi muốn khiến cô ấy biết, không có cô ấy tôi vẫn tốt."

"Nhưng, tôi rất giống cô ấy?"

Ra khỏi nhà thờ, tôi cũng không biết chạy đi đâu, chỉ có thể tìm kéo cậu ấy.

Ánh đèn nằm rải rác trong thành phố, băng qua con đường xe chạy, dưới đài phun nước được bao quanh bởi các thiên thần, trăng sáng to lớn được phản chiếu ở con sông gợn sóng lăn tăn.

"Đây không phải chứng minh cậu vốn không thể không có cô ấy sao?"

Cậu ấy trầm mặc.

Bên bờ sông, các quán thịt nướng lẻ tẻ, rõ ràng vừa tham gia bữa tiệc linh đình, nhưng vào lúc này, không khí phố phường bốc khói và lửa đầy người.

Tôi gọi chủ quán mang hai chai bia ra.

Gõ miệng chai một cái, nước sông chảy xuôi như không biết mệt mỏi.

"Tôi lại chạy." Cậu ấy nhẹ nhàng nói.

Chương 23

Đầu mùa hè, gió đêm thổi qua, tôi và cậu ấy nằm trên lan can, thuyền đi từ đầu này tới đầu kia, không nhìn rõ.

"Tằng Triệt Nhiên, hành động cậu coi tôi là người thế thân thật buồn nôn."

Hình như Tằng Triệt Nhiên kinh ngạc vì tôi nói trực tiếp, cậu ấy sững sờ.

"Giờ xin lỗi cũng vô ích."

Nhìn trăng phản chiếu trên sông cùng tôi.

"Xin lỗi nhé, đàn chị, đến gần chị là mưu đồ đã lâu của tôi, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị đã không khỏi muốn đến gần chị."

"Tôi... Không nói ra được cảm giác đối với chị, tôi thừa nhận tôi không có cách nào phân biệt chị và cô ấy, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác tôi thích chị."

"Đàn chị?"

Thấy tôi không phản ứng, cậu ấy lại gọi tôi một tiếng.

"Cậu vui vẻ nhỉ."

Tôi nắm chặt chai bia trong tay, lầm bầm nói.

Chẳng biết lúc nào gió ở bờ sông sẽ thổi về đâu.

Tôi không hiểu nỗi đau âm ỉ trong lòng từ đâu tới, nó sẽ cuốn về phía tôi làm tôi trằn trọc trở mình.

Nhưng hôm nay, Tằng Triệt Nhiên như vậy, tôi nhìn mà vô cùng phiền não.

Không phải là nhìn thấy bóng dáng chính tôi từ trên người cậu ấy sao, một người mê man mà cố chấp, đắm chìm trong ánh hào quang mà người khác từng mang tới, cho nên không tìm được cửa ra.

Tôi chịu đủ rồi, ngày đó, lúc lôi Tằng Triệt Nhiên đi, rốt cuộc tôi chịu đủ rồi.

"Cậu tỉnh táo một chút đi."

Tôi nói với cậu ấy.

"Cô ấy tình nguyện gả cho một ông già cũng không muốn gả cho cậu, có thể nói rõ cái gì."

"Chỉ là tiền, địa vị, hoặc là người đều quan trọng hơn cậu."

Ngày đó Lộ Hoài có thể đồng ý chia tay tôi nói rõ cái gì…

Không phải do tôi không quan trọng như vậy sao.

Tôi đã nghĩ thông suốt điều này.

Tôi ấy à, đứng ở nơi đó ngước nhìn Lộ Hoài, nhìn bốn năm.

Đến cuối cùng, tôi đã sớm không nói ra anh ta tốt hay không tốt, thậm chí anh ta đã đóng dấu thật sâu ở trong trí nhớ của tôi.

Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn muốn quên anh ta, sau đó mới phát hiện ra, hóa ra tôi cố chấp quên mất anh ta như vậy lại giống người điên đến mức mang một người thế thân đến lễ kết hôn của bạn gái trước vậy.

Tằng Triệt Nhiên trầm mặc rất lâu.

Người phụ nữ tóc ngắn tạo kiểu cho tôi nói, chỉ cần nhắc tới cái tên đó, cậu ấy sẽ bùng nổ, tôi còn tưởng rằng cậu ấy lao vào tôi.

Cậu ấy rất yên tĩnh, trăng hôm nay rất đẹp, giống như dải ngân hà tán loạn trong đôi mắt của cậu ấy, lần này cậu ấy nhìn tôi, rốt cuộc không phải qua một người khác.

"Tôi biết." Cậu ấy nói.

"Nhưng quên đi một người rất khó."

Đúng vậy.

Tất cả mọi thứ trên trên thế gian đơn giản đều là hình thành, duy trì, hủy diệt và trống rỗng, cho nên luôn truy tìm, không ngừng ngu ngốc, mắc kẹt trong một tấc vuông, lo sợ không đâu.

Có vài người biết rất rõ ràng, nhưng không tình nguyện bước ra một bước.

"Vậy đừng quên."

Vầng trăng phía chân trời sáng ngời mà trống rỗng, chiếu những khúc quanh của sông, tôi nhẹ nhàng nói.

Cứ để nó ở đó đi, một ngày nào đó, nhớ lại quãng thời gian kia sẽ không phải khắc cốt ghi tâm, không phải trăn trở khó chịu.

Bạn đột nhiên nhớ tới mùa hè ấy anh ta ôm bạn, tiếng ve kêu khắp nơi, nó vừa tốt đẹp vừa tiếc nuối.

Chương 24

Sau đó, Tằng Triệt Nhiên từ chức.

Nghĩ lại sao có thể trùng hợp như vậy, ngày cậu ấy gia nhập công ty, tôi chưa từng nghe nói đến thay đổi nhân sự.

Thái độ của ông chủ đối với cậu ấy cũng mơ hồ, nghe nói gia đình cậu ta ở Giang Châu rất có bối cảnh, lúc này có lẽ cậu ấy đã thực sự chuẩn bị sẵn sàng để kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.

Gian nhà bên cạnh cũng trống rỗng, thật sự trống rỗng, tất cả đồ đạc đều để ở đó, nhưng anh không bao giờ quay trở lại.

Những ngày này của tôi vẫn không có sức sống.

Thỉnh thoảng nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, tôi cũng nghĩ đến cậu bé lớn cười nói vui vẻ, ngày đó buổi tối như pháo hoa vụt qua sao băng đêm ấy.

Tôi đến sân chơi đó một lần nữa, chỉ để nhận ra rằng đó là lãnh thổ riêng, và toàn bộ ngọn đồi đã được bao phủ bởi người dân.

Chúng ta không thể xóa những dấu vết mà người khác đã xuất hiện trong cuộc đời bạn, và chúng ta không thể phủ nhận rằng nó rất xúc động và đã khiến bạn cảm động sâu sắc. Không cần biết mục đích là gì, không cần biết cuối cùng có buồn hay không.

Bởi vì bạn phải tiến về phía trước.

Vào năm đầu tiên khi Tằng Triệt Nhiên rời đi, khi tôi tốt nghiệp đại học năm thứ ba, một điều rất bất ngờ đã xảy ra.

Tôi đã được "Sửa lại án xử sai".

Thực ra lúc đó tôi cũng không có quyền lực gì, chuyện cũ năm xưa lại bị người ta bới móc lên, thật khó.

Trên thực tế, tôi lờ mờ biết ai đang giúp mình, lớn nhất địa phương đến từ Giang Thành, lúc đó chỉ có tôi và Tằng Triệt Nhiên biết rất nhiều thông tin liên quan. Thêm vào đó, chính các nhà lãnh đạo và giáo viên của trường tôi đã nâng danh tiếng của tôi lên một bậc.

Họ đứng ra làm chứng chung về vấn đề này, thậm chí còn lôi cô gái đã hãm hại tôi vào thời điểm đó đến xin lỗi tôi.

Nhưng buộc bản thân không nghĩ về cái tên đó đã trở thành thói quen của tôi.

Tôi gặp cô bạn thân hồi đó học rất giỏi, uống rượu rất nhiều lần, cô ấy mơ màng nói với tôi, lúc đó tôi bị hãm hại, Lộ Hoài đã ngấm ngầm giúp đỡ tôi rất nhiều.

Một trong những người anh em của anh ta đã lắm mồm và nói rằng tôi giống như chó, anh ta thậm chí đã cãi nhau với người đó.

"Khi đó, anh ta bất hòa với Tằng Triệt Nhân. Lộ Hoài luôn hỏi tớ về cậu, nhưng anh ta không muốn nói điều đó với cậu."

"Anh ta cứ như vậy, anh ấy quá kiêu ngạo, cậu biết đấy, anh ta quá khó xử, anh ta không cho phép cậu nhìn thấy anh ta ghen tuông."

"Cậu có tiếc nuối không, ha, hiện tại tớ nghĩ lúc đó tớ có nên nói cho cậu hay không, nếu tớ nói cho cậu, có lẽ các cậu sẽ..."

Chai rượu cuối cùng đã uống xong.

Tôi nhìn ra cửa sổ, hôm nay có thể thấy một vài ngôi sao, một chút cô đơn và một chút không hoàn hảo.

Ừ thì không hoàn hảo, ra đi rồi thì sẽ ra đi, quay lại cũng không được.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiến về phía trước, mùa đông và mùa xuân đến rồi lại qua đi, nối tiếp nhau.

Sau đó, tôi kết hôn.

Chim bồ câu trắng bay ngang qua, tôi chưa từng thấy mình mặc váy cưới, chuyên gia trang điểm đội khăn che mặt cho tôi, còn cô bạn thân của tôi đã bước đến.

"A Duyệt, để tớ nói cho cậu biết, tớ vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai."

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn mê trai vậy."

Tiểu Lục là bạn cùng phòng mà tôi gặp sau đó, ba người có quan điểm không ngờ lại hợp nhau, họ dần dần chơi thân với nhau.

"Nhưng tớ nghĩ anh ấy có bệnh, anh ấy đã đặt một con búp bê rất lớn vào chỗ đó rồi bỏ đi."

"..."

"Anh ấy ăn mặc rất chỉnh tề. Tớ tưởng cậu quen anh ấy, anh ấy bỏ đi. Cậu nghĩ anh ấy sai người không?"

"..."

"A Duyệt, A Duyệt?"

"..."

Sau đó, người chủ của buổi lễ gọi tên tôi, tôi bước lên lễ đài, đến với những người thân yêu của tôi, chuông nhà thờ vang lên, và họ nói rằng chú rể có thể hôn cô dâu.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, con cá mập lặng lẽ rơi trên ghế.

——

"Chờ đã, một ngày nào đó em kết hôn mà chú rể không phải là anh, anh sẽ làm sao?"

"Vậy thì anh sẽ đem một khẩu AK47 với cá mập đến."

"Cướp lấy kiệu hoa của em đi."

[hoàn]