Cuối cùng tôi vẫn đồng ý.
Tôi cũng không ngờ rằng tôi có thể tìm được một phú nhị đại nhỏ hơn mình bốn tuổi, lái xe Ferrari làm bạn trai.
Không chỉ là tôi không ngờ tới mà yến oanh trong vòng phú nhị đại của người ta cũng không ngờ tới.
Hai chúng tôi chính thức hẹn hò không được vài hôm thì đã có một đám cô gái trẻ tuổi eo nhỏ mông to, cân nặng không quá 50 ký đến tìm tôi.
Tôi đã xem phim thần tượng nhiều năm như vậy, cuối cùng những gì mà nữ chính gặp phải ngày hôm nay lại xảy ra trên người của tôi.
“Cô có tư cách gì mà hẹn hò với Âu Dương thiếu gia (nghe thấy câu này, xin lỗi là trong đầu tôi tự động hiện ra tên của Đạo Minh Tự)?”
“Cô cũng không biết nhìn lại điều kiện của mình à?”
“Mập như vậy, người lại phèn, cô nhanh chóng rời xa anh ấy một chút, vòng của chúng tôi không hoan nghênh cô.”
“Không biết đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì làm cho thiếu gia Âu Dương ở bên cô!”
“Hồ ly tinh!”
Tôi vừa nghe thấy thế thì tỉnh táo tinh thần lại.
Hồ ly tinh à.
Chưa từng có người đánh giá về tôi như vậy!
Cô gái này tuổi tác còn nhỏ mà nhìn người lại rất chuẩn.
Tôi đúng thật là danh tiếng theo sau công đức mà!
Nhìn thấy tôi không có hứng thú đấu khẩu với cô ta, cô gái trẻ lập tức chặn tôi lại chất vấn:
“Rốt cuộc là cô dựa vào cái gì có thể khiến anh ấy hẹn hò với cô?”
Chi bằng nói là những đứa trẻ nhà giàu thì ưu tú hơn đi?
Ngay lập tức nắm bắt được bản chất của vấn đề.
Câu hỏi này tôi cũng không trả lời được cho cô, cô hỏi tôi tôi hỏi ai chứ?
Nhưng điệu bộ cô ta giống như tôi không đưa ra câu trả lời sẽ không để tôi đi nên tôi cũng chỉ đành nghĩ ra một câu.
“Khả năng là bởi vì tôi vừa nghèo vừa già.”
“Âu Dương đại thiếu gia muốn giúp nghèo phụ lão cũng không chừng.”
“Tôi thấy xét về già thì chắc cô không có cửa rồi, nhưng nghèo thì cô cũng có thể thử xem. Về nhà khuyên người trong nhà mình quyên hết gia sản đi. Nói không chừng cô còn có thể đổi lấy một cơ hội được Âu Dương đại thiếu gia thích cô đấy.”
Nói xong, đối phương ngơ ngẩn, chắc chắn là chấn động trước sự nhận thức tỉnh táo của tôi.
Nhân lúc cô ta còn chưa định thần lại, tôi liền vội vàng chuồn đi.
13
Buổi tối lúc ăn cơm, câu hỏi mà cô gái đó hỏi tôi, tôi hỏi lại Linh Linh thiếu gia nguyên xi.
“Phụt, hỏi trực tiếp như vậy à?”
“Ừ, hỏi em như vậy đấy.”
“Vậy thì, em không phải là vừa già vừa nghèo.”
“Đó là?”
“Chính là khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.”
“… Anh đang nói xằng bậy cái gì vậy?”
“Chính là tam quan rất ổn, khiến người ta rất thoải mái, hơn nữa lại nỗ lực, còn rất đáng yêu.”
Tôi nghe xong, trong lòng khỏi phải nói là thoải mái hơn nhiều, nhưng trên miệng lại không có ý định bỏ qua cho anh ấy.
“Chỉ những cái này à? Không có xinh đẹp? Đẹp đẽ? Vóc người đẹp?”
“Những thứ này em có hay không thì trong lòng em nên tự biết chứ.”
Tôi cầm một viên cá viên lên quăng qua, kết quả bị anh ấy bắt được một cách chính xác.
“Đúng rồi, anh đoán là sau đó sẽ còn có người đến nói chuyện với em.”
“Ai vậy?”
“Mẹ anh.”
“Mẹ nó… là người mẹ như trong phim: cho cô năm triệu, rời khỏi con trai tôi đó à?”
“Không phải.”
14
Linh Linh thiếu gia đoán rất đúng.
Quả nhiên mẹ của anh ấy đến tìm tôi, hẹn ở một hội sở lộng lẫy xa hoa.
Quả nhiên bà ấy không nói với tôi những lời “cho năm triệu” gì đó.
Mà là trực tiếp nói với tôi: “Rời khỏi con trai tôi”.
Dì à dì xuất chiêu không theo sách vở gì khiến cho con rất khó tiếp nhận.
“À, dì à, xin dì bớt giận. Con biết bản thân mình không xứng, con cũng không phải là cố ý. Thật đấy, con cam đoan.”
“Tại sao lại tiếp cận nó?”
“Chính là sáng sớm hôm đó vào giờ cao điểm, con không cẩn thận đã húc vào đuôi xe của anh ấy, sau đó thì con bồi thường, nhưng mà tiền của con không đủ lắm, nên đã kéo nợ đến ba tháng mới trả hết.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ có vậy. Thật đấy, con thề, con thật sự không hề có ý đồ gì với con trai của dì.”
“Cô không trả nổi, sao không bốc hơi khỏi nhân gian?”
“Con sợ ba mẹ biết con trốn nợ sẽ đánh chết con…”
“Ừ…”
“Bây giờ cô làm công việc gì?”
“Một nhân viên nhỏ trong công ty quảng cáo, lương hàng năm, là… một trăm hai mươi nghìn, cả năm 13 tháng lương.”
“Vất vả không?”
“Không vất vả, không vất vả, cũng chỉ là 996 mà thôi.”
“Ừ, sau này có dự định gì không?”
“Sau này? Thăng chức lên lương, đi về phía đỉnh cao của đời người.”
“Tốt, uống trà đi, trà này không tệ.”
“Dạ, thưa dì.”
Vậy là xong rồi à?
Không có cuồng phong vũ bão?
Không có gió tanh mưa máu?
15
Sau khi hoàn thành lần gặp mặt thân thiết này với mẹ của Linh Linh thiếu gia, tôi lập tức phát tin nhắn WeChat cho anh ấy.
“Đại gia à, anh hoàn toàn không nói cho mẹ anh biết chuyện của hai chúng ta à?”
“Ừ, không có nói.”
“Cho nên là để em tự mình gánh chịu toàn bộ sao?”
“Mẹ anh rất khó đối phó sao?”
“Nó không phải là khó hay không, chỉ là… trở tay không kịp…”
“Bởi vì anh biết mẹ anh sẽ thích em mà. Việc này không thể quản quá nhiều, quá nhiều bà ấy sẽ cho rằng anh bảo vệ em, ngược lại sẽ không thích em.”
“Em cảm ơn anh nhé, mới tí tuổi đầu đã biết nhiều đạo lý sống chung với mẹ chồng vậy rồi.”
“Ồ, mới đây đã gọi mẹ chồng rồi à?”
“…Khốn khϊếp.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, anh là chủ nợ của em, em chạy không thoát đâu.”
HOÀN
Lời nhắc nhở ấm áp.
Sau khi xem xong truyện về bệnh trĩ ở một trang khác của chuyên mục này, rất nhiều người bình luận nói phải đi làm một cuộc phẫu thuật trĩ xem có thể vô tình gặp được một một bác sĩ không (Bộ NHẬT KÝ TÌNH YÊU CẮT TRĨ mà YNT đã đăng hoàn đấy ah). Nhưng xem xong truyện này, xin mọi người tuyệt đối đừng thử đυ.ng vào chiếc xe hạng sang nhé.
Ngoài ra các cô gái sống một mình bên ngoài đừng uống say, vẫn tồn tại rất nhiều nguy hiểm. Truyện này hoàn toàn là vì tình tiết truyện yêu cầu.
Chào thân ái.