Nhưng mà không nghĩ tới, vòng đi vòng lại đến cuối cùng, hôn ước trước nay xem là vui đùa lại trở thành sự thật.
Giờ phút này, Ninh Trí Bình liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi đứng sánh vai ở cùng một chỗ, liền lộ ra tươi cười.
Ninh Trí Bình giao lại phòng bếp cho Thường Phương Trạch, ra ngoài trò chuyện với con rể tương lai.
Ninh Kiều cùng Tiêu Xuân Vũ còn chưa từng thấy Ninh Trí Bình hoà ái nhiệt tình với ai như vậy, cứ gọi “đứa nhỏ”, thực thân thiện.
Bị sai đi pha trà, Ninh Kiều nhỏ giọng nói với chị dâu: “Không biết còn tưởng là con trai ruột của cha.”
Tiêu Xuân Vũ bật cười tán thành, lại dựng lỗ tai lên nghe đối thoại của bọn họ, mở to hai mắt.
“Kiều Kiều, em nghe.”
Tay Ninh Kiều chống cửa phòng bếp, đầu lấp ló nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách, giọng nói ôn hoà hiền hậu của Ninh Trí Bình truyền đến.
“Hôm nay chú đặc biệt xuống bếp làm vài món chuyên môn chiêu đãi cháu. Bất quá ngày thường, trong nhà đều là chú phụ trách nấu cơm.”
“Mấy chuyện vất vả như quét rác giặt quần áo, chú cũng làm, từ khi con trai chú cưới vợ dọn ra ngoài thì áp lực việc nhà càng lớn hơn.”
“Không lẽ lại để vợ với con gái làm, vất vả biết bao.”
Ninh Kiều cùng Tiêu Xuân Vũ trao đổi ánh mắt, đều là trợn mắt há hốc mồm.
Ngày thường cha của bọn họ nhưng không có cần mẫn như vậy.
Thường Phương Trạch bật cười: “Cha tụi con là lấy cớ nhắc nhở Giang Hành.”
Đối tốt với con rể, là bởi vì biết rõ tương lai không thể thời thời khắc khắc mà bảo bọc con gái, chỉ ngóng trông con rể có thể yêu thương Ninh Kiều nhiều hơn.
“Chú cứ yên tâm.” Trong nháy mắt Giang Hành đã hiểu rõ, nhẹ nhàng nói, “Cháu hiểu.”
Ninh Trí Bình lập tức thư thái, vỗ vỗ bờ vai của Giang Hành: “Tốt, tốt!”
Ninh Kiều muốn cười, trong lòng lại ấm áp.
———————————
Sau bữa cơm, Tiêu Xuân Vũ liền về nhà.
Chờ tới khi về tới nhà, Ninh Dương buồn bã ỉu xìu mà nâng lên mắt: “Giữa trưa em có an ủi Kiều Kiều không?”
Tiêu Xuân Vũ nói “Có” một tiếng: “Còn an ủi đến khóc.”
Ninh Dương thở dài.
May mắn không đi theo, Ninh Dương không thể nhìn em gái khóc.
Tưởng tượng đến sáng mai Ninh Kiều phải đi, Ninh Dương liền không buồn ăn uống, đến bây giờ mới cảm thấy đói, vào phòng bếp tìm đồ ăn.
“Đáng tiếc buổi tối anh không tới ăn cơm.” Tiêu Xuân Vũ nói, “Cha đặc biệt vào bếp.”
“Lười ra cửa, liền không đi một chuyến.” Ninh Dương nhận lấy áo khoác của vợ, thuận miệng hỏi, “Ngày đặc biệt gì mà cha tự mình xuống bếp thế?”
“Giang Hành tới, chiêu đãi con rể tương lai.” Tiêu Xuân Vũ cười nói.
Ninh Dương “Đằng” một chút ngồi dậy: “Sao em không gọi anh?”
Việc lớn như này, Ninh Dương hỏi từ đầu tới cuối mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hoá ra đến cuối cùng, tất cả mọi người trong khu nhà đều gặp qua em rể Ninh Dương.
Chỉ có mình Ninh Dương chưa gặp.
Ninh Dương không ăn nữa, lấy một chiếc áo sơ mi, gài xong cúc áo liền lôi kéo vợ chạy ra ngoài.
Ninh Dương nói: “Bây giờ về nhà cha mẹ anh một chuyến.”
Động tác Tiêu Xuân Vũ chậm rì rì, đi theo chồng ra cửa.
Hai vợ chồng chạy một chiếc xe đạp, Tiêu Xuân Vũ ngồi phía sau, quàng lấy eo chồng.
Khi qua tiệm cơm quốc doanh, Tiêu Xuân Vũ chỉ vào bên trong: “Đi, em sẽ cùng anh ăn mì thịt bò.”
“Không còn kịp rồi!”
“Cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi, đuổi kịp chuyến xe lửa cuối cùng của hôm nay. Dù sao sáng mai phải đi hải đảo, anh chờ không kịp chốc lát này sao?”
Ninh Dương trợn mắt há hốc mồm: “Người đàn ông kia về rồi?”
Tiêu Xuân Vũ:……
Người đàn ông kia?