Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 36

Lâm Quảng Dân khó có thể tin.

Đó là doanh trưởng, vậy người phía sau này là ai?

Xuyên qua đám người công nhân viên chức lui tới trong khu nhà, Lâm Quảng Dân nhìn thẳng về phía Ninh Kiều đang nhanh nhẹ đi tới, cùng người đàn ông bên cạnh cô.

Lâm Quảng Dân không muốn nhìn, nhưng người kia quá xuất sắc, làm người khác không thể dời mắt.

Vị đồng chí nam kia mặt mày lộ ra nét sắc bén, thần sắc lãnh đạm, màu da không trắng, da thịt không trắng mịn như anh ta, nhưng cũng không đến mức ngăm đen, như thế có vẻ càng thêm nam tính, cứng cỏi.

Người đó cùng Ninh Kiều không có bất kì hành động thân mật gì, nhưng từng ánh mắt chúc phúc của những người khác trong khu nhà khiến Lâm Quảng Dân đau đớn vô cùng.

Chỉ mấy ngày trước, Lâm Quảng Dân còn ảo tưởng Ninh Kiều sẽ trở thành vợ mình, về sau mộng đẹp tan biến, nhưng anh ta không quên lời mẹ khen ngợi mình, Ninh Kiều vốn dĩ không xứng với anh ta.

Sau khi biết được Ninh Kiều muốn kết hôn, một phương diện anh ta cảm thấy đau lòng, một phương diện khác lại là tiếc hận nhà họ Ninh đem đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu, từ đầu đến cuối anh ta đều là dáng vẻ cao cao tại thượng sau khi mẹ mình tẩy não thành công.

Ai ngờ, đối tượng của Ninh Kiều căn bản không phải cái gì “Phân trâu”.

“Lại là cậu ta.” Tiêu Xuân Vũ “Chậc” một tiếng, “Đúng là âm hồn không tan.”

“Đó là?” Giang Hành hỏi.

Tiêu Xuân Vũ rất rõ ràng mấy ngày này người nhà họ Lâm phô trương cỡ nào.

Đêm qua, Tiêu Xuân Vũ còn nói với Ninh Dương việc này, càng nói càng tức giận. Tên họ Lâm kia là cái thá gì, suốt ngày tỏ vẻ kiêu ngạo, như thể cô gái nào gả vào nhà bọn họ đều là trèo cao.

“Chị dâu.” Ninh Kiều túm tay Tiêu Xuân Vũ, nhắc nhở Tiêu Xuân Vũ đừng nói.

“Cậu ta a ——” Tiêu Xuân Vũ kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt khinh thường.

“Con trai xưởng trưởng.” Ninh Kiều tiếp lời chị dâu, muốn cắt ngang chủ đề này.

“Kiêu ngạo!” Tiêu Xuân Vũ mỉa mai nói.

“Kiêu ngạo thế nào?” Giang Hành lại hỏi.

“Này thì phải từ từ nói.” Tiêu Xuân Vũ hừ lạnh rồi cười một tiếng.

Ninh Kiều câm nín.

Chị dâu giống hệt với anh trai, căn bản là không cản được.

“Người này a, thích em gái nhà chúng tôi.”

“Chỉ cần em ấy xuất hiện ở trong khu nhà, tròng mắt cậu ta liền như cao da chó, dính lấy em ấy.”

Tiêu Xuân Vũ tiếp tục, liên kết lại lời trước đó của chính mình: “Ninh Dương đều trừng cậu ta mà cậu ta còn không biết kiềm chế, còn không phải kiêu ngạo sao?”

“Ninh Dương là anh tôi.” Ninh Kiều nói.

Giang Hành cười một tiếng: “Tôi biết, lúc nhỏ tôi từng gặp qua anh trai của em.”

“Anh gặp qua anh của tôi?” Ninh Kiều tò mò hỏi, “Vậy có từng gặp tôi không?”

“Khi đó còn chưa có em.” Giang Hành nói.

Anh nói như thể anh lớn hơn cô nhiều lắm.

Nhưng Ninh Kiều tính sơ, lúc ấy còn chưa có cô, anh lại gặp qua anh trai, đoán chừng là năm đó bọn họ cũng không lớn.

Ninh Kiều nâng lên mắt, lặng lẽ xem dáng vẻ đứng đắn của anh.

Giang Hành vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô, phảng phất từ ánh mắt của cô trông thấy được hai chữ kèm dấu chấm hỏi —— nhóc con?

Giang Hành:……

“Cậu ta có quấy rầy em không?” Giang Hành chuyển chủ đề.

Ninh Kiều lắc đầu: “Chỉ nói qua mấy câu.”

Tiêu Xuân Vũ cũng không ngốc, sao có thể nói ra việc Du Thúy Mạn ý đồ đắn đo em gái. Tuy nói em rể tương lai trước mắt này thực thích hợp, nhưng rốt cuộc còn chưa đủ quen thuộc với Giang Hành, nếu Tiêu Xuân Vũ nói ra chuyện xảy ra mấy ngày này, nhắc nhở người ta, cũng học theo dùng việc sức khoẻ đắn đo em gái thì làm sao bây giờ?