Một Nhành U Lan

Chương 5

Đúng thật là Mạnh Diên Khanh không phải ra ngoài làm công vụ.

Mà ba ngày nay đều ở một biệt viện ngoài thành.

Quản gia cân nhắc lời nói, do dự một hồi mới hồi bẩm ta: “Người phía dưới thấy Thế tử cùng một nữ tử trẻ tuổi cùng ra vào biệt viện, cử chỉ thân mật, tay nữ tử kia còn đỡ eo… giống như…”

“Giống như… đang mang thai.”

Quản gia cúi đầu ngày càng thấp, đầu như sắp dính xuống nền đất.

Tình cảm Mạnh Diên Khanh dành cho ta thật sự quá trắng trợn, bá đạo, còn không cho phép bất cứ nam nhân nào đến gần ta.

Ta từng oán trách hắn không cần phô trương như thế, nhưng hắn lại nói:

“Ta muốn cho tất cả người trong thiên hạ này biết ta đối với Lan nhi tình sâu thăm thẳm, để những kẻ khác không dòm ngó Lan nhi của ta.”

Trăm nghe không bằng một thấy, ta lập tức phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa.

Ta muốn tận mắt nhìn xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Không chừng nữ nhân kia là bà con họ hàng gì đó của Mạnh Diên Khanh.

Nhưng ngay khi ta nhìn thấy nữ ngư dân kia, chân tướng đã rõ ràng.

Lúc này, Trần Liên không còn bộ dáng đơn sơ mộc mạc, nhu nhược đáng thương như trước nữa.

Chiếc áo khoác lông cáo trắng tinh khoác trên người nàng ta đẹp đẽ, quý giá vô cùng, trân châu đá quý cài trên tóc sáng rỡ dưới ánh mặt trời.

Hình như Mạnh Diên Khanh nói gì rất thú vị, khiến nàng ta nhoẻn miệng cười, còn nắm tay đấm đầm vào ngực hắn làm nũng.

Thật là một đôi hoàn hảo.

Ta siết chặt nắm tay, móng tay ngày thường được cắt giũa gọn gàng, giờ như mũi dao sắc bén cắm vào lòng bàn tay.

Lục Nhân sợ tới mức ôm chặt lấy ta: “Tiểu thư, người đừng làm em sợ, tiểu thư…”

Cả người ta run rẩy, ký ức như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, tất cả đều là cảnh tượng giữa ta và Mạnh Diên Khanh.

Lục Nhân gỡ tay ta ra, xoa xoa, miệng lúc đóng lúc mỡ, chần chờ mãi không biết nên nói gì.

Xe ngựa chầm chậm di chuyển, gió lạnh điên cuồng xuyên qua khe cửa sổ, thổi lên người ta.

Vào đông rồi.

Gió, thật lạnh.

Mãi đến khi ngựa hú lên một tiếng, xe dừng lại, ta mới phát hiện cả người đã lạnh buốt mất cảm giác.

Lục Nhân vẫn cầm tay ta, liên tục hà hơi làm ấm, nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay ta.

Ta rút tay ra, lau nước mắt cho Lục Nhân: “Đồ ngốc này, khóc cái gì?”

Khóc vì một kẻ lòng lang dạ sói như vậy, không đáng.

Ta càng lau, Lục Nhân càng khóc lớn hơn nữa.