Xuyên Sách: Ta Dựa Vào Nổi Điên Quậy Tung Nóc Giới Tu Chân

Chương 8: Phụ nữ, ai chẳng mê trai đẹp?

Đống lửa bên người bốc cháy tư tư, Hạ Thanh Tâm lại nhìn Tạ Hiên Nhiên xách theo con thỏ, hẳn là đi xử lý.

Mắt thấy Tạ Hiên Nhiên đi xa, thân ảnh hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, Hạ Thanh Tâm nằm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn về phía màn trời đen nháy, vừa lúc một mảnh mây đen bị gió thổi tan, nàng thế mà thấy được mấy viên ngôi sao.

Thế giới này thật sự quá thần kỳ nha, Hạ Thanh Tâm quay đầu nhìn về phía đống lửa, sau đó bị gió thổi qua một làn khói nhẹ sặc đến mức ho khụ khụ.

Tạ Hiên Nhiên rất nhanh liền cầm con thỏ đã xử lý xong trở về, Hạ Thanh Tâm còn nằm ở kia, đưa lưng về phía đống lửa nướng lưng mình, trên mặt đất hơi ẩm ướt cũng không thoải như vậy.

Đương nhiên nàng cũng không có nhàn rỗi, vẫn luôn lặp đi lặp lại hồi ức cốt truyện tiếp theo.

Hiện tại, nàng chỉ cần chờ trời sáng là sẽ có người tới cướp mình, theo lý mà nói thì cái gì đều chả cần làm.

Nhưng mà Hạ Thanh Tâm nghĩ nghĩ liền cảm giác có chút oán khí, hôm nay, nàng rõ ràng có thể nằm ở trên chiếc giường mềm mại ăn mứt, hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp, lại vô duyên vô cớ bị Tạ Hiên Nhiên túm lấy, chạy vào nơi khỉ ho cò gáy này chịu khổ.

Nghe được tiếng bước chân của Tạ Hiên Nhiên, Hạ Thanh Tâm quay đầu liếc hắn.

Tạ Hiên Nhiên cũng nhìn nàng một cái, phát hiện nàng vậy mà còn nằm ở trên mặt đất chưa chịu lên, hơi hơi nhíu nhíu mày, liền ngồi xuống ở bên cạnh đống lửa, bắt đầu nướng thỏ.

Hạ Thanh Tâm nhìn chằm chằm đống lửa, nhìn chằm chằm con thỏ bị nướng ở trên ngọn lửa kia, sau khi nuốt một ngụm nước miếng, lăn trên mặt đất một vòng, vừa lúc lăn đến bên chân Tạ Hiên Nhiên.

Trên người dính một đống lá cây, còn có chút ít bùn đất, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để bụng, bởi vì Tạ Hiên Nhiên biết thuật Thanh Khiết.

Nàng nằm ở bên chân Tạ Hiên Nhiên, hỏi hắn:

- Bao giờ mới nướng chín?

- Lửa nhỏ như vậy có phải quá chậm không, hay là ngươi lần nữa đi đến sau lưng ta, ta dùng ngọn lửa trong lòng bàn tay để nướng thịt, lập tức liền có thể ăn...

Tạ Hiên Nhiên rốt cuộc ném cho Hạ Thanh Tâm một ánh mắt, bên trong ánh mắt kia không còn là một mảnh u trầm, mà là bọc một ít phức tạp.

Bởi vì cô gái trước mặt hắn bày biện ra trạng thái, cùng trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng hắn cũng chẳng nói gì, lại lần nữa đem tầm mắt dịch trở về phía trên đống lửa.

Hạ Thanh Tâm không nhận được câu trả lời, liền nương theo ánh sáng của đống lửa, liên tục nhìn chằm chằm Tạ Hiên Nhiên.

Hắn lớn lên thật là đẹp trai nha, người ta nói mỗi người ngồi ở dưới ánh đèn sẽ đẹp thêm ba phần.

Hiện tại đống lửa nhảy lên, ánh sáng ấm áp đem cơ thể hắn bao phủ vào trong, trên người hắn vừa vặn ăn mặc đạo bào màu trắng xanh, nhan sắc ở trong trời đêm cũng không rõ ràng, nhìn qua giống như đang mặc áo tang. Khiến cho cả người hắn mang theo một vầng ánh sáng nhu hoà, giống như tiên nhân ở trong bức hoạ, như trích tiên ở trong nước, đẹp đến mức hai mắt Hạ Thanh Tâm có chút đăm đăm.

Nàng biết đây là dáng vẻ chân chính của Tạ Lan, ở trong giới tu chân, ngoại trừ mấy cái lão bất tử hơn ngàn tuổi kia ra, không mấy ai biết được diện mạo chân chính của Tạ Lan, diện mạo chân chính của hắn liền là của phân thân, còn cho cái phân thân kia một cái thân phận là "nhi tử" của chính mình.

Như vậy sau này liền xem như có người phát hiện, nhi tử lớn lên giống phụ thân cũng khá bình thường.

Hạ Thanh Tâm nhìn hắn, đôi mắt không xê dịch, đời này… không, tính cả đời trước nữa đều chưa từng gặp qua người đàn ông nào trông khác người đến vậy.

Trên cả khuôn mặt của hắn, ngoại trừ trên mi mắt trái điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ, vẫn là giấu ở trong mày rậm ra, những nơi khác cơ hồ không có bất kỳ chút tì vết nào.

Hai bàn tay đang nướng thỏ...hí, đi làm nghề may vá cũng không thành vấn đề, thon dài cân xứng, chạm ngọc trúc tiết.

Người yêu thích cái đẹp, chẳng phải là chuyện hết sức bình thường hay sao?