Xuyên Sách: Ta Dựa Vào Nổi Điên Quậy Tung Nóc Giới Tu Chân

Chương 4: Ai có thể cự tuyệt được mèo con?

Bởi vậy, Tạ Lan một bên đảm bảo cùng đám tiên trưởng giới tu chân, đáp ứng tự mình "cưới" Viên Uyển Nhu, trông giữ nàng.

Một bên lại thúc giục Tạ Hiên Hiên mang Viên Uyển Nhu đi, chuẩn bị lừa gạt đám tiên trưởng đầy lòng mơ ước Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú, đem nàng phong ấn.

Hắn xác thật là vì thiên hạ thương sinh không phải chịu khổ cực của chiến loạn, cũng đúng là vì ổn định mối quan hệ đang lung lay sắp đổ giữa giới tu chân và Ma tộc.

Nhưng vấn đề là người bị phong ấn sẽ không chết, chỉ phải chịu đựng dày vò ở nơi rét lạnh vô biên vô hạn, mãi cho đến khi sinh mệnh đi đến phần cuối, linh hồn bị đóng băng rồi trừ khử.

Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú chính là đại đại chi tâm, căn bản không có linh trí của chính mình, tồn tại nhờ ăn vào thất tình ngũ cảm của ký chủ, nói cách khác, nếu ký chủ là một tên đại ma đầu, nó chính là trợ thủ đắc lực của đại ma đầu, ký chủ là một vị Bồ Tát lòng mang thiên hạ, nó chính là đồng tử bên hông của Bồ Tát.

Nhưng nó sẽ phóng đại một ít tình cảm của ký chủ, giống như là một món tà binh, sau khi hấp thụ dã tâm của ký chủ, mà vô hạn phóng đại một phương diện đó của ký chủ.

Không ai có thể đủ sức thừa nhận loại phóng đại vô hạn như vậy, mà người Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú ký sinh đời trước chính là Tôn giả Ma vực. Hắn muốn thống trị thế giới, cuối cùng dẫn phát đại chiến Tiên Ma, bị chúng tiên của giới tu chân liên hiệp tiêu diệt.

Ma Tôn hẹo rồi, Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú lại không chết, nó chạy thoát thật nhiều năm, gần đây mới xuất hiện, lại bám vào trên người một vị tạp tu ở Kim Vũ Tông.

Bởi vì Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú không có linh trí, cho nên nó hoàn toàn là dựa vào người khác mà tồn tại, nó dựa vào người mạnh, nó có thể làm cho người kia càng mạnh, nó dựa vào người yếu, nó cũng có thể làm cho người kia biến mạnh, nhưng tiền đề đó là...yêu cầu thời gian.

Nó giống như một đầu linh mạch tuỳ thân, có thể cung cấp cho ký chủ sinh cơ linh lực cuồn cuộn không ngừng, nhưng tiền đề là ký chủ phải tự hành tu luyện.

Thời điểm nó bám vào người, nếu mạnh mẽ tróc ra, gϊếŧ chết ký chủ, liền sẽ giống như lúc trước chính đạo liên hợp chém gϊếŧ Ma Tôn, bị điên cuồng phản phệ.

Lúc ấy, tu sĩ chính đạo liên thủ rõ ràng đã chiến thắng Ma Tôn, lại ở thời khắc Ma Tôn bị gϊếŧ chết, bị kim quang bắn bay, mười không còn một, rốt cuộc tu sĩ tu vi cao hơn nữa, ai cũng không thể đối kháng với đại địa.

Ký chủ đi đời, còn sẽ khiến nó chạy trốn, tiếp theo sẽ dừng lại ở nơi nào mà chẳng ai biết, nếu xuất hiện thêm một cái Ma Tôn thứ hai, vậy thì sẽ là sinh linh đồ thán, máu chảy ngàn dặm.

Cho nên sau khi Viên Uyển Nhu bị ký sinh, ngay từ đầu đã không thể dễ dàng gϊếŧ chết nàng, nàng là vật chứa của Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú, tuyệt đối không thể phá hư.

Muốn chân chính phong ấn Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú, chỉ có thể khiến cho nó ở trong trạng thái ký sinh, chậm rãi vô pháp cảm nhận được sinh mệnh lực của ký chủ, nó mới có thể một lần nữa chui xuống mặt đất ngủ say, biến thành kim mạch nuôi dưỡng sinh cơ vạn vật.

Nói cách khác, Viên Uyển Nhu là vật hi sinh để phong ấn Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú.

Tạ Lan ở phương diện nào đó chính là một tên Diêm Vương sống.

Mà Hạ Thanh Tâm rõ ràng biết hết thảy mọi chuyện, vì cái gì sẽ chạy ra cùng Tạ Hiên Hiên bỏ trốn đâu.

Bởi vì vào buổi tối hôm qua, Hạ Thanh Tâm tuy rằng biết rõ cốt truyện, lại không biết ám hiệu đào hôn của nàng và Tạ Hiên Hiên là tiếng mèo con kêu.

Bà nó!

Ai có thể cự tuyệt được mèo con?

Hạ Thanh Tâm vốn đang ngủ ngon ở trong phòng ngủ của chính mình, nghe được bên ngoài có tiếng mèo con kêu, yếu ớt thanh thoát, còn tưởng là con mèo con đáng thương nào đi lạc, không nhịn được bò dậy chạy ra tìm.

Kết quả không tìm được mèo con, ngược lại ở ven tường gặp được Tạ Hiên Hiên tìm tới nàng chạy trốn.

Lúc ấy, Hạ Thanh Tâm liền muốn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, sớm muộn gì đều bị bắt về, chạy chạy cái lìn? Hơn nữa, nàng mới không muốn đi tới trong cánh đồng băng tuyết bị đông chết đâu.

Nhưng mà còn chưa nói được câu nào, bọn họ đã bị tu sĩ của Kim Vũ Tông phát hiện, Hạ Thanh Tâm ngay cả phản ứng đều chẳng kịp, đã bị kéo lên con đường bỏ nhà theo trai.