Cũng bởi vậy, tứ đại thế gia không chỉ là tồn tại khiến hoàng gia kiêng kị nhất, mà còn là tồn tại mà bọn họ không thể không dựa vào cũng không thể áp chế.
Không hề khoa trương khi nói, cho dù triều đại này thay đổi tứ đại thế gia cũng chưa chắc sẽ tiêu vong.
Bạch Tử Ngọc trước mặt chính là con trai Bạch gia một trong tứ đại thế gia.
Lần này Bạch Tử Ngọc ra ngoài một là vì sản nghiệp gia tộc ở Tây Nam, còn lại là thuận đường tìm thầy thuốc cho cha ruột của mình.
Không sai, hắn và thụ chính giống nhau đều là do nam nhân sinh ra, nhưng cảnh ngộ của hắn và Tần Mặc hoàn toàn khác nhau.
Bạch Tử Ngọc xuất thân tôn quý, tư chất thông minh, từ nhỏ đã được gia tộc coi trọng, mà bởi vì con người hắn tài mạo xuất chúng, trí tuệ hơn người, Bạch gia cũng cố ý coi hắn như gia chủ tương lai mà bồi dưỡng.
Cho nên không khoa trương khi nói, tôn quý của hắn hoàng tử bình thường so ra còn kém hơn.
Nguyên văn miêu tả hắn có thể nói giống như tồn tại của bạch nguyệt quang, là một trong hai nhân vật kiệt xuất nhất kinh thành, giỏi về đánh đàn, làm mực.
Nghe nói nghe hắn đánh một khúc, như tắm mình trong gió xuân, không biết bao nhiêu người bởi vì tiếng đàn của hắn mà si mê điên cuồng, đến cả người sắp hấp hối cũng có thể ngồi dậy vỗ tay.
Nhưng, một vị thiên chi kiêu tử* như vậy, cuối cùng lại vì tranh đoạt nam nhân mà hắc hóa, kinh luân đầy bụng đều dùng trong chuyện tranh đoạt nam nhân, đủ loại âm mưu tính kế sau này khiến bản thân lâm vào vạn kiếp bất phục không nói, còn khiến cho cả Bạch gia gần như huỷ diệt theo cùng.
*: con cưng của ông trời
Thật khó tin.
Tôn Tử Bách không có ý gây trở ngại nhân duyên của hắn, y chỉ đơn thuần hy vọng Tiêu Diệc Diễm và Tần Mặc có thể lâu lâu dài dài, có tình yêu sẽ tìm ra cách giải quyết.
Đơn giản mà nói chính là khóa chết.
Trong nguyên tác, Tiêu Diệc Diễm vào đêm đại hôn của Tôn Tử Bách và Tần Mặc xông vào hầu phủ, kết quả bị đánh đến nửa sống nửa chết không nói, Tôn Tử Bách còn ở ngay trước mặt hắn cưỡng bách người hắn yêu, thể xác và tinh thần đều gặp đả kích to lớn.
Xong việc lại bị ném khỏi hầu phủ nhận hết khuất nhục, lúc hơi thở thoi thóp, Tôn Tử Bách sai người ném hắn ra ngoài thành cho chó hoang tùy ý ăn thịt.
Nguyên chủ nghĩ rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại không ngờ Bạch Tử Ngọc trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy hắn.
Một người nam nhân cả người toàn máu chỉ còn một hơi thở, đáy mắt lại lộ ra hận ý dày đặc và du͙© vọиɠ cầu sinh mãnh liệt, một màn này liền khiến Bạch Tử Ngọc sống trong nhung lụa xúc động, vì thế hắn nâng người vào trong xe ngựa, cũng đem người đưa đến Bạch gia.
Này cơ hồ là bước ngoặt của cả cuộc đời Tiêu Diệc Diễm, cũng là bước ngoặt của Bạch Tử Ngọc.
Tiêu Diệc Diễm gặp đả kích to lớn cả người tính tình đại biến, trầm mặc ít lời, nhưng thực lực lại dần dần phô bày ra, hắn trở nên tàn nhẫn, quyết đoán, điều này khiến cho Bạch Tử Ngọc càng thêm tò mò để bụng đến hắn, thế là cứ thế mà rơi vào tình yêu.
Mà Tiêu Diệc Diễm, sau khi trải qua nhân sinh đả kích lần này cả người càng thêm trầm ổn nội liễm, hơn nữa, hắn ngoài ý muốn biết được mình và Tiêu gia đứng đầu kinh thành tứ đại gia có quan hệ, sau khi âm thầm điều tra còn phát hiện thêm bí mật thân thế chính mình.
Cuộc đời Tiêu Diệc Diễm từ đây bước lên con đường hoàn toàn khác.