Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính

Chương 8: Dở hơi thích ra vẻ

Dịch Tri và A Ngôn nhìn nhau, cô ấy cắn chặt đầu lưỡi nói: “Cậu nhìn thấy hết rồi sao?”

Giọng nói của Dịch Tri mang theo chút lạnh lùng, A Ngôn sửng sốt trước câu hỏi này, sau đó cô nhìn chậu hoa dành dành lớn trước mặt Dịch Tri, trong mắt thoáng hiện một tia hiểu biết.

“Cậu yên tâm, mình sẽ không nói với người khác đâu.”

Cô dịu dàng nhìn Dịch Tri.

Nghe xong lời này, mắt Dịch Tri hơi nheo lại, tay phải đang ẩn trong cành lá hoa dành dành lặng lẽ mọc ra một đóa hoa Vong Ưu.

Hoa Vong Ưu có thể nuốt chửng một phần ký ức của con người và không để lại hậu họa gì, đời trước rất nhiều người thích mua thứ này để quên đi ký ức không mong muốn, phải xài nó thôi.

Trên mặt A Ngôn lại chẳng thấy bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, cô đều nhìn thấy hết rồi sao? Chẳng lẽ... cô cũng không phải người thường?

Lúc này A Ngôn đi tới trước giường số 6, trong ánh mắt tràn đầy an ủi vỗ vỗ bả vai Dịch Tri.

“Không phải chỉ mua hoa mới thay hoa cũ thôi sao, yên tâm, chuyện bé mà.”

“Cậu không biết chăm hoa cũng không sao.”

Tay phải Dịch Tri đột nhiên thả lỏng, bông hoa Vong Ưu trong tay liền thu hồi linh lực mà biến mất.

A Ngôn suy nghĩ một lát, lại bồi thêm một câu: “Trước đó mình đã thấy chậu hoa kia sắp chết rồi.”

Tay phải của Dịch Tri lập tức lại giơ lên, chỉ thấy A Ngôn trên mặt tràn đầy sự thông hiểu: “Mặc dù cậu học ở khoa nông nghiệp nhưng không chắc chắn sẽ biết cách chăm hoa, huống chi là hoa sắp chết, lại lỡ nhận lời chăm cây trước mặt nhiều bạn cùng phòng như vậy, lén đổi hoa để giữ thể diện thì cũng chẳng sao cả.”

Dịch Tri im lặng, cô ấy nhìn chậu hoa khác mà mình không truyền linh lực vẫn nửa sống nửa chết kia.

Ánh mắt A Ngôn cũng nhìn sang, cô chỉ vào chậu hoa này, vẫn là vẻ mặt “Yên tâm, mình hiểu.”

“Chậu này cố tình để lại để so sánh đúng không?”

“Trong ngành nông nghiệp của các cậu thì gọi là gì nhỉ? Đối chiếu thí nghiệm phải không?”

A Ngôn vẻ mặt chân thành “Mình hiểu cậu”, khiến trong lòng Dịch Tri thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy đã nghĩ nhiều rồi, A Ngôn không biết gì cả, chỉ là một bạn cùng phòng bình thường thôi, bí mật của mình vẫn chưa bại lộ.

Vấn đề duy nhất là, hình như cô ấy bị đối phương coi là đứa dở hơi thích ra vẻ mất rồi.

*

A Ngôn và Dịch Tri trò chuyện vài câu rồi cầm sữa rửa mặt vào phòng vệ sinh.

Mở vòi nước, cô lấy tay hứng nước lạnh vỗ lên mặt, tim đập thình thịch.

Nguy hiểm thật, A Ngôn thầm kêu trong lòng.

Nói về khả năng phản ứng của não bộ, cô tự tin có thể so sánh với các vận động viên.

Tất cả là nhờ vào “huấn luyện bắt buộc” từ nhỏ đến lớn của cô. Từ tiểu học đến trung học, khi ở cạnh người hàng xóm thiên tài kia, suy nghĩ của cô phải đủ nhanh nhạy để theo kịp đề tài mà bọn họ thay đổi liên tục, hiểu được hàm nghĩa chỉ bằng vài từ ngắn ngủi và giúp diễn đạt nó.

Bởi vì - ai bảo A Ngôn và Chúc Giác là anh chị hàng xóm của bạn nhỏ thiên tài nhỏ kia chứ.

Bạn nhỏ thiên tài này không thể giao tiếp với bạn bè cùng trang lứa, các bạn cùng lớp thì lại có tâm lý tôn trọng và chăm sóc trẻ nhỏ, chỉ có A Ngôn và Chúc Giác có thể giao tiếp được với cặp song sinh thiên tài với thái độ gần như bình đẳng.

Tất nhiên, cũng có thể coi là đơn phương nghiền ép tri thức, người bình thường không thể bỏ xuống lòng tự trọng được, nhưng A Ngôn và Chúc Giác đã quen rồi, từ nhỏ đã bị đả kích đến lớn, đã thành thói quen.