Cô Thùy giờ đây cũng đã đưa Phạm Văn Thuận vào lớp, mà lên tiếng nói với tất cả học sinh ở đó rằng: “Này các em hãy chú ý đừng ồn ào nữa, tôi chỉ vừa mới ra ngoài một chút thôi mà, nhìn đi mọi thứ đã như một cái chợ rồi, các em có còn ra thể thống gì nữa không hả? Bây giờ thì hãy mau tập trung lên bảng, và tôi sẽ cho các em biết người này là ai...”
Sau những lời mà cô Thùy vừa nói tất cả mọi người điều nháo nhào trong sự tò mò của bản thân mình rằng: “Người đó rốt cuộc là ai chứ, không lẽ là học sinh mới chuyển vào trường này sao?”
Trong những lời nói xì sầm của tất cả mọi người, lúc này cô Thùy cũng tỏ vẻ vô cùng tức giận, sau đó đã dùng cây thước trên tay đập vào bàn, mà lên tiếng trách móc bọn họ, để bọn họ có thể im lặng: “Này các cô các chị hãy câm miệng của mình lại đi, các cô các chị làm gì mà cái lớp học này giống như một cái chợ làng vậy hả? Ai ai cũng như đang rao bán thứ gì đó, ồn ào lộn xộn cả lên, hay tất cả các anh chị điều muốn bị phạt đây?”
Mọi người nghe những gì mà cô vừa nói, chốc lát đã im lặng như tờ, chẳng một ai dám nói câu nào hết, nhưng lâu lâu lại có những lời xì xầm với nhau rằng: “Hưa nhìn thằng nhóc đó thật khó chịu, thậm chí tao muốn đấm vào mặt của nó!”
“Phải hay một lát nữa, sau khi kết thúc tiết học này, chúng ta sẽ dạy cho hắn một bài học được không?”
Hai tên đàn ông bắt đầu bàn luận với nhau, như đang âm mưu một điều gì đó, chốc lát bọn họ cũng đã đồng ý với yêu cầu của nhau, đó là sẽ dạy cho cậu một bài học, khi tiết học này kết thúc...
Cô Thùy lúc này cũng đã bắt đầu giới thiệu, người mà cô vừa đưa vào lớp cho tất cả mọi người biết: “Này hãy lắng nghe cho kỹ đây, cậu ấy chính là Phạm Văn Thuận, cũng là học sinh mới của cái trường này, và cậu ấy cũng chính là người học vô cùng giỏi, vì cô đã xem lý lịch của cậu ấy rồi, còn giờ thì các em những học sinh cá biệt trong cái trường này, các em đừng nghĩ rằng mình giàu, thì muốn làm gì thì làm nghe rõ chưa, điều cô muốn nói ở đây đó chính là, các em không được bắt nạt bạn ấy! Còn giờ Em hãy mau xuống dưới đó ngồi đi!”
Phạm Văn Thuận lúc này cũng đã nghe theo lời của cô, sau đó đi xuống phía dưới để ngồi, trong khi tất cả mọi người điều nhìn chăm chăm cậu, người thì tỏ ra vô cùng thích cậu, người thì tỏ vẻ vô cùng ghét cậu, bởi vì họ nhìn bộ dạng của cậu như thế kia, thì cũng biết cậu chính là một người nghèo, và trong cái lớp học vô cùng giàu có, chỉ toàn con của những người tai to mặt lớn thì làm sao mà ưa được cái loại, nghèo hèn lọt vào đây được cơ chứ, nên bọn họ luôn tìm mọi cách để tống cổ những người nghèo hèn ra khỏi đây bằng mọi cách...
Nghe những lời bàn tán từ phía dưới, mà giờ đây cô Thùy lại gõ bàn sau đó lên tiếng để bảo bọn họ im lặng: “Này các em đừng sì sầm nữa, hãy im lặng cho cô...Còn giờ chúng ta sẽ bắt đầu quay trở lại tiết học nào!”
Bọn họ lúc này cũng đã bắt đầu quay trở lại tiết học, trong khi cô thì chìm trong những suy nghĩ của bản thân mình rằng: “Lũ học sinh ở cái trường giàu có này, ai ai cũng đều như vậy tất cả điều ngông cuồng hống hách, chả khác gì những đứa điên bạo loạn...
Và bây giờ lại có một học sinh nghèo vượt khó để vào được đây, và chắc chắn cậu ta sẽ chịu những gì xảy ra như những học sinh trước mà thôi, khi bị bọn giàu có này bắt nạt, vậy nên mình không thể để điều đó xảy ra, mình không thể để tình trạng bạo lực học đường xảy ra như vậy nữa, mình phải tìm cách để bảo vệ cậu ta, chứ không phải là như lúc trước, khi mình chỉ có thể bất lực nhìn những em học sinh khác, bị bắt nạt mà không thể làm được gì...”