Chốc lát bà cô cũng đã rời đi trong khi hai người đang đứng bên cạnh của nhau, lúc này Hồ Dương Lâm đã tỏ vẻ vô cùng tức giận, mà liền không làm hành động chịu phạt nữa, chốc lát đã tiến đến chỗ của cậu, sau đó vung tay gõ vào đầu của cậu, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí ánh mắt nhìn chăm chăm anh trong sự tức giận, nhưng lại không biết phải làm gì, sau một lát cậu cũng không chịu đựng được nữa, mà nhăn nhó lên tiếng đáp: “Này anh kỳ cục dữ vậy? Tôi đâu có làm gì anh đâu chứ? Tại sao lại gõ vào đầu của tôi? Thậm chí tất cả những gì mà anh phải ghánh chịu bây giờ, điều là do anh tự mình gây ra mà!”
Nghe những lời nói cậu vừa thoát ra, khuôn mặt của anh đã trở nên vô cùng nhăn nhó, sau đó lại lên tiếng trong sự hùng hổ đáp rằng: “Này hãy câm miệng của mày lại đi, đừng lải nhải nghe nhức tai lắm gà con à...”
Cậu im lặng không biết phải nói gì, trong khi anh thì vẫn là nét mặt hùng hổ đó, mà nhìn chăm chăm về phía cậu...
Còn cậu thì im như tờ bởi vì sợ rằng, nếu như cậu kích động anh, đồng nghĩa với việc anh sẽ tác động vật lý cậu thêm một lần nữa...
Thời gian cứ như vậy trôi qua một lát lâu, lúc này cô Thùy cũng từ đằng xa tiến đến, ánh mắt nhìn chăm chăm bọn họ mà lên tiếng bảo rằng: “Này Hồ Dương Lâm cậu đang bị phạt mà? Sao không chịu phạt đi mà làm cái trò gì vậy hả? Có tin tôi cho cậu lên phòng giám thị uống trà và mời phụ huynh lên không hả?”
Hồ Dương Lâm vẫn là khuôn mặt khó chịu mang theo sự tức giận đó, cố gắng kìm nén cảm xúc để không nói gì mà quay mặt đi chỗ khác. Trong khi Phạm Văn Thuận thì đã lên tiếng trong sự an ủi cố gắng khiến cho cô giáo mặc kệ mà không gây sự với Hồ Dương Lâm...
“Cô làm ơn đừng làm thế được không? Tất cả là lỗi do em nên bạn ấy mới như vậy thôi. Vậy nên mong cô hãy bỏ qua đừng mời ba mẹ và cho cậu ấy lên phòng giám thị được không?”
Sau câu nói của cậu thì giường như cô Thùy đã nhận ra được điều gì ấy, chốc lát đã lên tiếng đáp rằng: “Phải rồi ha cô thật sự xin lỗi em bởi vì sự hiểu lầm này. Khi cô nghĩ rằng em cũng chính là học sinh cá biệt như cậu ta nên mới làm vậy.
Cô quả thật là hồ đồ khi quơ đũa cả nắm mà. Và cô cũng mới vừa biết rằng em là học sinh mới chuyển đến đây. Nên không biết đường phải chứ?
Và cô xin lỗi vì đã phạt em còn giờ chúng ta hãy vào trong lớp học thôi nào...”
Nói rồi cô không để cho cậu bị đứng phạt nữa, mà bắt đầu kéo cậu vào trong lớp để bắt đầu tiếc học trong sự vui vẻ của bản thân mình. Giờ đây cậu đã nhìn chăm chăm về phía của Hồ Dương Lâm mà lên tiếng nói với cô rằng: “Cô ơi cô không phạt em thì cũng hãy bỏ qua cho bạn đó đi. Bởi vì bạn đó chỉ đường cho em nên mới trễ giờ vô học thôi mà. Vậy nên cô bỏ qua cho bạn đó được không?”
Trước sự cầu xin nài nỉ của cậu, cô Thùy mặc dù có chút khó chịu và tức giận thậm chí không muốn bỏ qua cho Hồ Dương Lâm tên học sinh cá biệt này. Nhưng cô biết phải làm gì đây chứ? Khi Phạm Văn Thuận một người toát ra vẻ hiền lành dễ thương này đã nài nỉ cô tha cho Hồ Dương Lâm...
Vậy nên cô quyết định kìm nén sự tức giận của bản thân mình, mà lên tiếng bảo rằng: “Được rồi cũng may là nhờ có bạn nên cô mới tha cho em đấy. Bằng không thì cô đã cho em đứng đây hết hai tiếc rồi. Còn giờ mau vào lớp học hành chăm chỉ vào. Không thì đừng trách cô nghe rõ chưa?”
Hồ Dương Lâm nghe những gì mà cô giáo Thùy vừa nói mặc dù có chút phản kháng nhưng cũng chỉ có thể bất lực mà đồng ý theo yêu cầu của cô mà thôi. Bởi vì cậu không muốn gặp thêm rắc rối gì từ cô giáo này: “Được rồi tôi sẽ làm theo ý của cô ạ...”