1.
[Sau khi tắt đèn, xin vui lòng không gây ồn ào trong ký túc.]
Tôi khẽ đặt nhẹ chiếc chậu rửa tay xuống.
[Trước khi đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ và cửa ra vào.]
[Ngoài cửa sổ sẽ không có người hay bất kỳ thứ gì khác th.e.o d.õ.i bạn, nếu có, xin hãy giữ im lặng và đừng quấy rầy.]
[Nếu bạn nghe thấy một tiếng kêu c.ứ.u sau khi tắt đèn, đừng cố gắng gi.ú.p đỡ người v.i ph.ạ.m nội quy tội nghiệp đó, bởi nếu không bạn cũng có thể phải chịu phạt.]
Câu này khiến tôi hoàn toàn nghe không hiểu.
Có thứ gì đó làm n.h.i.ễ.u loạn tín hiệu còi khiến âm thanh máy móc c.ơ h.ọc đột nhiên dừng lại.
Chỉ còn lại dư âm tiếng “Rè… Rè….Rè…” kéo dài.
2.
Phòng ngủ yên tĩnh vài giây, Trương Lâm cười phá lên một tiếng.
“Làm sao vậy, đừng nói với tôi là các cậu định tin mấy chuyện đó là thật đấy nhé? Tôi thấy đây chỉ là trò đùa của đám người bên Học viện viễn thông thôi.”
Cô ấy đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn, làm tôi giật mình h.o.ả.n.g s.ợ.
“Chậc, lá gan của cậu cũng nhỏ thật! Ha ha ha.”
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám tiếp lời.
Không ngờ sau kỳ nghỉ hè, đêm đầu tiên trở lại trường học lại đột nhiên xuất hiện một thông báo phát thanh kỳ lạ như vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua Trịnh Hinh Nguyệt đang nằm trên giường, nhưng cô ấy không nói gì, trùm kín người trong chăn, hình như đã ngủ.
Trương Lâm cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân trên bàn, đi tới cánh cửa phòng ký túc, thờ ơ đẩy cửa ra.
Cửa ký túc xá làm bằng sắt, những chỗ nối với khung cửa đều đã rỉ sét, mỗi khi đẩy đều phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Điều này rất bất thường, bình thường ngay cả sau khi tắt đèn, hành lang cũng sẽ bật một vài đèn để tránh việc sinh viên thức dậy vào ban đêm không nhìn thấy đường.
Không chỉ có thế, bên ngoài yên tĩnh đến mức không có một chút động tĩnh nào, như thể cả ký túc xá to lớn như vậy chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
“Trương Lâm, hay là hôm nay cậu đừng đi rửa mặt nữa, bên ngoài hình như cúp điện rồi.”
Trong lòng tôi mơ hồ có một loại cảm giác q.u.ỷ d.ị khó diễn tả, vì vậy tôi thấp giọng nhắc nhở Trương Lâm một câu.
“Này, trò đùa này diễn cũng như thật vậy!”
Trương Lâm đứng ở cửa, chân trái vừa bước ra lại chần chừ thu về.
Ngoài cửa sổ có tia chớp, trong phòng nhất thời được chiếu sáng một chút, nhưng ngoài cửa vẫn tối đen.
“Trương Lâm… Cậu đóng cửa lại được không? Tớ hơi lạnh.” Trương Hinh Nguyệt đột ngột mở miệng.
“Hinh Nguyệt, cậu chưa ngủ sao? Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi chứ.”
“Ừm, vẫn chưa…Tớ hơi sợ…”
Tôi thở dài một tiếng, Hinh Nguyệt ngày thường chính là người nhát g.a.n nhất trong bốn đứa chúng tôi.
Mỗi lần Trương Lâm gọi mọi người cùng xem phim k.i.n.h d.ị, cô ấy đều bịt mắt rụt người sau chăn.
Cả bốn đứa chúng tôi…
Tôi, Hinh Nguyệt, Trương Lâm đều ở trong phòng ngủ.
Còn Vu Sảng thì sao?!
“Vu Sảng đi rửa mặt còn chưa…”
Tôi còn chưa dứt lời, phang một tiếng —— Trương Lâm chợt đóng sập cửa lại.