Quy Tắc Trường Ngày Cuối Tuần

Chương 9

29

Tôi khóc nức nở quỳ xuống đất, ôm chân người phụ nữ.

“Chị, tôi sai rồi, tôi bị lừa, tôi không muốn can thiệp vào chuyện nhà các người, chị buông tha cho tôi đi, được không?”

Cô ta nhìn tôi từ trên cao, sờ sờ đầu tôi, sau đó ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với tôi: “Cô cho rằng, tôi sẽ nhốt cô ở chỗ này sao?”

Tôi kinh hoàng nhìn cô ta.

Cô ta mỉm cười và đưa tay ra cửa.

Trong nháy mắt, dây chuyền trên cổ, vòng ngọc trên tay, nhẫn trên ngón áp út của cô ta, tất cả đều biến thành xiềng xích.

Nó đột ngột xuất hiện trong khoảng không và còng tay người phụ nữ thật chặt.

Cô ấy bị xiềng xích trói lại.

Cô ấy không thể chạm vào cửa!

“Tôi già rồi nên cô mới có thể xuất hiện ở chỗ này.” Người phụ nữ dừng lại và nói với tôi, “Gϊếŧ tôi đi. Đồ ăn dự trữ. Gϊếŧ tôi đi.”

30

Đàn ông thực sự cần có con.

Đó cũng là điều đầu tiên ông ta sẽ làm sau bữa tối.

Người phụ nữ nhìn tôi bị kéo vào phòng ngủ, đọc đi đọc lại các quy tắc trên mảnh giấy qua cánh cửa.

“Không sử dụng điện thoại di động sau tám giờ tối.”

“Không ăn trên bàn ăn.”

“Đừng để người đàn ông sống cùng vào bếp.”

“Đừng để đàn ông sống cùng sử dụng chổi.”

Cô ta đọc rất nhiều.

Nhưng tôi không muốn nghe nữa.

Sau đó, tôi tìm thấy con dao nấu ăn của cô ta trong nhà bếp, đâm mạnh vào ngực của người đàn ông.

Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ trong tiếng la hét của người phụ nữ.

Tôi điên rồi.

Nhà của người đàn ông nằm trên tầng 13.

Nhưng tôi bay xuống như một chú chim.

31

Thế mà tôi lại không chết.

Sương mù tan đi, con đường vào ban đêm lại nhộn nhịp trở lại.

Tôi ngồi trên một bồn hoa trong tiểu khu mình sinh sống.

Tôi lấy điện thoại ra và mở nhóm chat với các bạn học.

Không có lịch sử trò chuyện.

Tôi tìm nhóm gia đình một lần nữa.

[Có ai biết bố mẹ cháu đã đi đâu không?]

Gửi đi.

Điện thoại đã khôi phục tín hiệu.

Tôi nhận được một tin nhắn từ dì của mình ngay sau đó.

[Cả gia đình chúng ta đã đi dự đám tang.]

[Có ai mất sao ạ?]

[Một cô bé.]

Ồ.

Hình như là họ hàng xa.

Tôi đi đến giao lộ và giơ điện thoại lên lắc nó.

Điện thoại không rung.

Không có sương mù, cũng không có người đàn ông đang cầm trái tim xuất hiện.

Tốt lắm.

Có vẻ như tôi đã trở về thực tại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gọi một chiếc xe taxi và về nhà.

Người lái xe yêu cầu tôi quét mã khai báo sức khỏe.

Tỉ mỉ kiểm tra hai ngày.

Tốt lắm, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Có lẽ tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý, chắc tôi mắc chứng cuồng loạn rồi.

32

Tôi về nhà an toàn và mở cửa ra.

Không có tờ giấy ghi chú nào trên tường trước cửa ra vào.

Tôi hoàn toàn yên tâm và bật đèn trong phòng khách.

Lúc này, trên bàn ăn, một túi đồ ăn tự động bung ra.

Hả?

Có gió sao?

Tôi nhặt cái túi lên.

Nó lại rơi xuống.

Chẳng lẽ là do tôi chưa bình tĩnh lại hay sao?

Khi tôi cầm chiếc túi lên lần thứ ba, tôi đã chạm phải một bàn tay nhỏ bé ấm áp.

Đó là bàn tay của một cậu bé mũm mĩm, ấm áp.

Tôi rút tay lại như một cú điện giật.

Cậu bé với đôi mắt to đen láy nhìn tôi chằm chằm: “Chị, chị không biết là không được ngồi ăn trên bàn ăn hay sao?”