Không thắc mắc hay chần chừ, cô ấy ngay lập tức đi thẳng vào trong nhà tắm trước sự ngạc nhiên của tôi. Bình thường con gái ai cũng thế này à? Tôi biết những lời này nghe có vẻ hơi sai trái nhưng mà ít nhất cổ cũng nên phản kháng hay ít nhất là tỏ ra đề phòng khi ở chung nhà với một người đàn ông xa lạ chứ. Mà thôi kệ đi, cô ấy ngoan ngoãn nghe lời tôi như vậy cũng không hẳn là điều xấu, ít nhất thì như vậy cũng giúp tôi đỡ phải căng thẳng khi phải cố vắt óc ra nghĩ xem nên nói gì với cổ.
Trong lúc đợi cô ấy tắm xong thì tôi cũng nên nấu gì đó cho cả hai ăn chứ nhỉ. Chà, để xem nào, tôi cũng không thường ăn ở nhà lắm nên trong nhà chẳng có gì ngoài mấy gói mì và vài lon bia cả.
"..."
Mệt rồi đây. Tôi không hề nhận ra bản thân đã sống buông thả tới đâu cho tới khi thực sự có ai đó tới sống chung như bây giờ.
"Chắc tối nay ăn tạm mì gói nhỉ. Mai mình sẽ mua gì đó bỏ vào tủ lạnh sau vậy."
Tôi vừa nói vừa cầm lấy mấy gói mì còn sót lại trong tủ đặt lên bàn. Do cũng không có gì để làm mấy ngoài việc nấu nước sôi và đổ vào nên rất nhanh thôi tôi đã làm xong hai tô mì cho tôi và cô ấy.
"Xin lỗi cô gì kia nhé. Tạm thời hôm nay cô ăn tạm bợ như vầy một bữa rồi mai tôi sẽ mua gì đó ngon ngon bù đắp lại cho."
Tôi vừa thì thầm vừa chậm rãi khui một lon bia đưa lên miệng uống. À mà nhắc mới nhớ, cô ấy tên gì ý nhỉ? Kể từ lúc có được cô ấy cho tới bây giờ có khá nhiều chuyện đã xảy ra nên tôi vẫn chưa hề có cơ hội nào để thực sự giao tiếp với cô ấy cả, chắc là lát nữa tôi cũng nên hỏi thử xem tên cô ấy là gì vì nếu đã định sống chung với nhau thì ít nhất cũng phải biết tên nhau chứ ha.
Trong lúc tôi còn đang cố rặn ra vài câu hỏi sao cho tự nhiên nhất có thể với vốn kinh nghiệm ít ỏi đó của mình thì cô ấy đã từ trong phòng tắm bước ra.
"Em tắm xong rồi ạ"
"À ừ vào ăn tối th..."
Bình tĩnh lại tôi ơi! Chính xác thì cái quái gì đang xảy ra vậy hả?!?
"Sao...sao cô lại không mặc gì thế hả? Quần áo cô đâu hết cả rồi!?!"
Tôi hét toáng lên trong khi lấy tay bịt chặt đôi mắt của mình lại. Cô ấy nghe tôi hỏi vậy thì nghiêng đầu khó hiểu đáp:
"Quần áo em dơ rồi ạ."
À phải rồi nhỉ...
Cô ấy chỉ có đúng một bộ quần áo duy nhất và chúng thậm chí còn rách tả tơi nữa. Sao tôi lại không chú ý tới vấn đề này sớm hơn cơ chứ.
"Cô...cô tạm thời quay trở lại trong nhà tắm đi. Tôi đi lấy quần áo sạch cho cô ngay."
Tôi đang xấu hổ tới mức quắn quéo hết cả lưỡi rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cơ thể một người con gái bằng xương bằng thịt nên cảm xúc nhất thời có hơi... khó kiểm soát.
Cơ mà cô ấy ốm thật đấy nhỉ. Cái cơ thể mà nhìn đâu cũng là da bọc xương đó có thật là cơ thể của một người con gái đang trong độ tuổi thanh xuân nhất của cuộc đời không vậy?
Chết tiệt thật mà! Đó chính xác là lí do tôi căm ghét cái thế giới mà tôi đang sống bên trong đó đấy!
Vừa suy nghĩ tôi vừa lục tìm trong tủ quần áo của mình vài bộ quần áo cho cô ấy.
"Cô gì đó ơi tôi mang quần áo tới rồi đây."
Tôi đứng ngoài cửa nhà tắm gọi lớn. Ngay lập tức cánh cửa nhà tắm mở tung ra và trước mặt tôi lại là cái cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân đó.
"Oái!"
Tôi quăng quần áo cho cô ấy rồi đóng sầm cánh cửa lại. Cái cô này không biết chữ xấu hổ đánh vần ra sao hả trời! Sao cô ấy có thể thản nhiên khỏa thân trước mặt đàn ông như vậy với một cái biểu cảm dửng dưng như chẳng hề quan tâm như vậy cơ chứ!
Sau vài phút thì cuối cùng cô ấy cũng bước ra khỏi nhà tắm với đầy đủ quần áo trên người. Dù đây là mấy bộ đồ tôi mặc lúc còn nhỏ nhưng trông vẫn khá là lớn nếu so với kích cỡ cơ thể của cô ấy nhỉ. Mà thôi mấy chuyện đó để sau đi, mau ăn tối thôi nào. Tôi đói rã bụng luôn rồi.
Tôi vội vã ngồi xuống bàn rồi cầm đũa lên ăn một cách ngon lành tô mì gói tôi vừa mới làm. Cơ mà sao cô ấy lại cứ đứng đó nhìn tôi vậy nhỉ?
"Ừm... cô sao thế? Cô không thích mì gói hả? Hôm nay tôi không biết sẽ có khách tới nên không chuẩn bị món gì cả nên cô thông cảm nhé."
Tôi ngại ngùng nói trong khi miệng thì vẫn đang sì sụp bát mì trên tay. Tuy nhiên trái ngược với suy nghĩ của tôi rằng cô ấy không thích mì thì ánh mắt của cô ấy đang sáng rực lên, chứng tỏ cô ấy cũng đang rất muốn ăn nó. Vậy thì tại sao cô ấy lại không chịu ngồi xuống và ăn chung với tôi nhỉ? Sau một lúc lâu vẫn không thấy cô ấy ngồi xuống bàn thì tôi cũng dần mất kiên nhẫn mà lên tiếng:
"Có chuyện gì à?"