Chương 14: Con gái người xay bột và hoa Vị Kim
Ngày xưa trong một ngôi làng nhỏ có một người đàn ông chuyên làm nghề xay bột sinh sống. Ông ta góa vợ từ rất lâu rồi và chỉ có một người con gái duy nhất. Tất cả mọi người đều yêu quý cô vì cô rất xinh đẹp, tốt bụng và khiêm tốn.- Bông hoa Vị Kim bắt đầu kể- Nàng tên là Florine và nàng cũng rất thích cái tên này. Một hôm nàng đến bên người cha yêu dấu của mình, đưa tay vuốt mái tóc bạc của ông và hỏi:- Thưa cha, cha luôn yêu quý con như chính con ngươi trong mắt cha vậy. Cha luôn làm mọi việc làm cho con vui.Tuy nhiên, con vẫn cảm thấy buồn phiền. Con mong ước có một ai đó để có thể trút bầu tâm sự của một cô gái mới lớn. Cha hãy cho con một người mẹ thứ hai đi cha!
Người cha cố an ủi cô con gái nhưng Florine vẫn kiên quyết muốn cha cưới vợ mới. Thương con ông đành đi tìm một phụ nữ về làm vợ để con gái có người bầu bạn sớm tối. Cuối cùng, ông quyết định cưới một bà góa cũng có một đứa con gái bằng tuổi Florine. Người đàn bà góa chồng đó cũng rất hạnh phúc vì được tái giá cùng ông. Còn cô con gái của bà cũng rất quý Florine thậm chí còn hơn cả chị em ruột. Bà rất vui mừng chấp nhận lời cầu hôn của ông thợ xay bột. Thế là đám cưới của họ diễn ra.
Thời gian đầu họ sống rất hạnh phúc và đầm ấm trong ngôi nhà nhỏ. Tuy nhiên chỉ một thời gian sau, hai mẹ con bà ta bắt đầu mới lộ ra bản chất của mình. Từ sáng đến tối, bà ta luôn miếng quát mắng, chửi rủa mọi người trong nhà. Người cha và Florine bị mụ ta hành hạ hết mức. Cô con gái của mụ tên là Thérèse thì cũng giống hệt mẹ mình. Cô ta vô cùng lười biếng, đỏng đảnh và giả tạo. Từ đó cuộc sống của Florine là chuỗi ngày bất hạnh. Mụ dì ghẻ không bao giờ cho nàng một phút nghỉ ngơi, bắt cô làm mọi việc lớn bé trong nhà trong khi Thérèse chỉ rong chơi cả ngày. Thậm chí, Florine còn phải hầu hạ cô ta như một con ở. Còn ăn uống của nàng thì vô cùng đạm bạc: chỉ có bánh mì khô ngoài ra không còn gì khác. Cô cũng không được ngủ trên giường mà phải ngủ ở bậc cửa. Rất nhiều lần cô tự trách mình vì đã giục cha mình cưới bà ta làm vợ. Nhưng giờ đây sự ân hận đã quá muộn. Ông bố thì trở nên ngày càng ít nói. Thậm chí, ông không dám nói nửa lời bênh vực cô con gái khốn khổ. Thấy vậy hai mẹ con mụ dì ghẻ lại càng được thể đầy đọa nàng đủ điều. Không thể chịu đựng thêm được sự hành hạ của hai mẹ con mụ, một hôm Florine lặng lẽ sắp xếp quần áo bỏ trốn khỏi nhà. Nàng cũng không hề nói ra quyết định của mình cho người cha khốn khổ.
- Mình sẽ tìm một công việc nào đó để làm.- Nàng tự nhủ.
Nàng đi rất lâu, đi mãi, đi mãi và cuối cùng nàng đến một thảo nguyên bạt ngàn hoa Vị Kim. Một chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng sông chảy quanh thảo nguyên làm cho nơi đây càng đẹp hơn.
- Chào chiếc cầu xinh xắn!- Nàng cất tiếng chào như thể với một người bạn- Bạn cho phép tôi đi sang bờ bên kia nhé! Tôi sẽ nhớ mãi bạn đấy!
- Hãy qua đi, cô gái xinh đẹp, tại sao cô lại không thể đi qua được chứ nhỉ? Nhưng trước tiên cô hãy làm ơn giúp tôi trở mình. Đã nhiều người qua lại khiến tôi mỏi hết cả lưng rồi.
Florine không ngần ngại mà giúp cây cầu trở mình cho đỡ mỏi. Thấy cô gái rất tôt bụng cây cầu bắt chuyện hỏi xem cô đang đi đâu.
- Tôi đang đi tìm một nơi ở- Florine trả lời- nhưng tôi chưa biết là sẽ đi đâu đây.
- Cô hãy chọn cho mình một bông hoa Vị Kim đẹp nhất trong thảo nguyên này làm kỉ niệm. Bông hoa đó sẽ đem lại cho cô niềm hạnh phúc. Rồi cây cầu chúc cô lên đường may mắn.
Florine làm theo lời khuyên đó rồi lên đường đi tiếp. Nàng đi mãi, cuối cùng đến một ngã ba đường: một được rải toàn đồng, một được rải toàn bạc và một được rải toàn vàng.
- Mình phải theo con đường nào đây?- Nàng băn khoăn tự hỏi. Bỗng nhiên bông hoa Vị Kim trên tay rung rinh và cất lên tiếng người nói:
Vàng mang lại cho nàng nỗi bất hạnh
Bạc cũng chẳng đem đến niềm hạnh phúc
Vậy hãy chọn con đường rải toàn đồng thau
Đó chính là hướng nàng cần đi.
Chính giọng nói đó là của một nàng tiên toàn thân vàng rực rỡ ngụ ở trong bông hoa. Florine cảm ơn nàng tiên và làm đúng theo lời khuyên trên. Bước chân nàng tiến lên đến đâu thì phía sau, con đường bỗng bị xóa nhòa đi như thể chưa từng tồn tại. Nàng dừng bước bởi đằng trước có một bụi cây ngấy rất lớn chắn trước mặt không thể qua được. Nàng lại cất tiếng chào:
- Chào bụi cây bé nhỏ! Làm ơn hãy mở một lối cho tôi đi qua nào!
Các cành cây cong trĩu xuống vì sai quả. Cây ngấy cũng cất tiếng người trả lời.
- Nàng không thấy là chúng tôi đang mỏi hết cả lưng vì những chùm quả sai trĩu hay sao? Hãy giúp chúng tôi hái bớt quả cho vào túi của nàng đi! Sau đó chúng tôi sẽ nhường lối cho nàng.
Nàng chọn những quả chín nhất để hái bớt. Bụi cây ngấy mở rộng lối cho nàng đi qua. Một lát sau, Florine lại phải dừng lại bởi một bụi cây dã tường vi mọc chắn đường. Bụi cây này có rất nhiều gai sắc nhọn khiến chẳng ai dám trèo qua. Cành cây cũng cong gập xuống vì sai quả. Khi Florine tỏ ra ân cần, nàng nâng cành cây lên thì chúng liền nằm gọn vào một phía nhường đường cho nàng.
Cuối cùng, nàng đi đến một ngọn núi dốc thẳng đứng có ba cánh cửa nằm song song: cánh thứ nhất bằng đồng, cánh thứ hai bằng bạc và cánh cuối cùng bằng vàng. Lại một lần nữa Florine bối rối không biết mở cánh cửa nào. Bông hoa Vị Kim lại rung rinh và tiếng nàng tiên lúc nãy lại vang lên giúp nàng có sự lựa chọn đúng đắn.
Vàng là dấu hiệu của nỗi bất hạnh
Bạc cũng chẳng đem đến niềm hạnh phúc
Nếu nàng muốn theo lời khuyên của ta
Hãy mở cánh cửa đồng ra.
Florine làm theo lời mách bảo của nàng tiên. Cánh cửa đồng mở ra, trước mặt giờ đây là một hang động rất lớn. Một bà lão xấu xí đang nằm nghỉ trong một cái mạng nhện lớn treo trên cao. Bà lão đang chải mái tóc rối bằng một chiếc lược đồng. Dù hơi sợ nhưng Florine lấy lại được bình tĩnh ngay.
- Cháu chào bà ạ! Cháu đi theo con đường bằng đồng và đến được đây. Cháu có thể làm việc cho bà được không ạ?
- Tại sao lại không chứ?- Bà lão cười trả lời- Hãy cầm lấy hai chiếc túi này và đi vào phía trong lò này. Trong đó ngươi sẽ thấy ba hang động nhỏ: cái thứ nhất toàn là bóng tối, cái thứ hai thì tràn đầy ánh sáng. Ta muốn ngươi hãy dọn dẹp ở đó. Ngươi lùa hết bóng tối và ánh sáng vào hai chiếc túi này. Nhưng đặc biệt là ngươi phải giữ mình không được nhìn vào hang động thứ ba nếu không cái lò này sẽ nấu chín ngươi.
Nói xong bà lão cưỡi lên chiếc chổi ánh bạc và bay đi gặp bạn bè của bà ta. Florine cảm thấy rất lúng túng. Ánh lửa rực đỏ của cái lò giống hệt như lưỡi của con rồng khủng khϊếp. Lo sợ quá nàng liền nhờ nàng tiên nhỏ giúp đỡ.
- Nàng đừng sợ! Ta sẽ đi trước để mở đường cho nàng đi trong đám lửa đó.
Nói rồi nàng tiên tốt bụng đi trước. Nàng đi đến đâu thì những ngọn lửa dạt về hai phía như có phép lạ. Florine cứ thế đi theo sau mà không hề bị thiêu cháy. Nàng đi vào hang động nhỏ thứ nhất. Nó rất sạch sẽ tuy tối tới mức nàng không thể nhìn xa hơn hai bước chân. Nàng tiên mở rộng bông hoa Vị Kim ra và lùa bóng tối vào trong một chiếc túi. Tức thì, ánh sáng lại tràn ngập hang động như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vào hang động thứ hai, nàng tiên lại giúp Florine lùa hết ánh sáng vào chiếc túi còn lại. Và nó lại trở nên tối om như đang ở giữa buổi đêm.
- Xong rồi- Nàng tiên trong bông hoa Vị Kim vui mừng tuyên bố- Còn bây giờ, nàng phải tự làm việc một mình thôi- Nói rồi nàng tiên lại ẩn mình trong bông hoa.
Nhưng làm thế nào mà mình có thể ra khỏi đám lửa đỏ rực kia được bây giờ.- Florine nghĩ thầm trong nỗi sợ hãi. Tuy nhiên sự tò mò khiến nàng quên cả nỗi lo lắng ban nãy.- Trong hang động thứ ba có thể có cái gì chứ nhỉ? Rồi lấy hết dũng cảm, nàng lén lút nhìn trộm vào hang động thứ ba. Trời đất, đây quả là nơi đẹp nhất trong số những nơi đẹp nhất trần gian: một cái hồ lóng lánh dưới vòm hang động, hàng ngàn bông hoa súng đẹp lỗng lẫy vươn lên trên mặt hồ. Florine cứ đứng trân trân ngắm nghía dảnh đẹp trước mắt. Không thể cưỡng lại ham muốn khám phá hang động, nàng bước vào trong đó hóng mát. Trong lúc nàng đùa giỡn với làn nước lóng lánh thì những bông hoa súng đẹp tuyệt vời cũng vờn đùa với mái tóc của nàng. Rồi khi Florine bước lên khỏi mặt nước, mái tóc của nàng bỗng biến thành những sợi vàng sợi bạc khiến đầu nàng nặng trĩu. Cúi xuống chân nàng thấy những giọt nước hồ bỗng biến thành những viên ngọc trai lóng lánh. Không dám ở lại đây thêm, nàng cầm hai chiếc túi vội vã lao ra ngoài qua đám lửa đỏ rực. Đám lửa dạt ra hai bên như có phép lạ. Chỉ trong nháy mắt nàng đã có mặt ở hang động lớn bên ngoài trước mặt mụ phù thủy đang hừng hực tức giận.
- Đợi đã, ngươi phải trả giá cho sự tò mò của ngươi.
Nói xong mụ phù thủy vung chiếc lược đồng ra để giật lấy mái tóc đẹp của Florine. Nàng sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi hang động. Trong lúc vội vã nàng đã không nhận ra là mình mang theo cả hai cái túi của mụ phù thủy.
Lúc này, bên ngoài trời tối đen như mực, Florine đáng thương chẳng nhìn thấy gì nên đâm sầm vào một bụi cây. Chợt nàng nhớ đến hai chiếc túi trên tay, ý nghĩ tháo chiếc túi đựng ánh sáng ra thoáng hiện lên trong đầu. Và thế là ánh sáng lại tràn ngập như đang ở ban ngày. Bụi cây dã tường vi hiện ra trước mặt. Nàng dùng tay lách qua bụi cây tìm lối đi. Một con đường hẹp mở ra và lại biến mất như chưa hề tồn tại khi nàng đi qua. Nhưng lúc đó mụ phù thủy đã đuổi đến gần vung chiếc lược lên định đè vào mái tóc của nàng. Tuy nhiên vì lúng túng trước hàng ngàn chiếc gai sắc nhọn đâm vào ngươi, mụ ta lại một lần nữa để cho Florine chạy thoát. Rồi chẳng lau sau, mụ lại đuổi kịp nàng. Thở hổn hển vì mệt, Florine lại đến chỗ có bụi cây ngấy. Nàng lại cất tiếng chào thân thiện và bụi cây tránh đường cho nàng đi qua. Khi mua phụ thủy chạy đến nơi bụi cây liền khép lại như củ cản đường. Mụ liền đi đôi giày thần kỳ của mụ vào và nhanh như gió mụ lại đuổi kịp được Florine. Lúc này, nàng đã rất mệt và không còn hi vọng chạy tiếp được nữa. Chợt nhớ ra chiếc túi còn lại, nàng tháo dây buộc ra, bóng đêm liền tràn ngập khắp nơi. Vì đã đi qua con đường này một lần nên dù tối om Florine vẫn định hướng được đường đi. Còn mụ phù thủy thì cứ mò mẫm trong bóng tối. Florine chợt nghe thấy tiếng dòng suối quen thuộc chảy róc rách dưới chiếc cầu nhỏ.
- Cầu nhỏ xinh ơi, hãy giúp tôi với, tôi đang gặp khó khăn đây.
Vẫn nhớ ơn giúp đỡ của Florine tốt bụng, cây cầu để cho nàng đi qua. Đúng lúc đó mụ phù thủy xuất hiện như một cơn bão, hừng hực tức giận vung chiếc lược hòng đè đầu nàng xuống. Tuy nhiên, khi mụ ta vừa mới đặt chân lên cầu, cây cầu liền tránh sang bên khác khiến mụ ta rơi tõm xuống suối. Dòng suối cuồn cuộn cuốn mụ ta đi rất xa ra tận cửa biển. Còn Florine lúc này cũng đang lả người đi vì mệt. Khi đang còn hoa cả mắt vì đói và rét thì ngôi nhà thân thuộc hiện ra trước mắt. Đúng là nhà đây rồi! Người cha vui mừng khôn xiết vì gặp lại cô con gái thân yêu. Mụ dì ghẻ và con gái mụ l*иg lên vì ghen tức. Chúng hậm hực muốn biết nàng tìm thấy những bông hoa đẹp cài đầu ở đâu. Florine thật thà kể lại cho mẹ con mụ nghe những chuyện đã xảy ra. Khao khát có được mái tóc đẹp như của nàng, mẹ con mụ hối hả lên đường. Và điều gì đến cũng đến. Chúng cũng đến cây cầu nhỏ bắc qua suối nhưng không hề chào hỏi liền bị cây cầu từ chối không cho đi qua. Chẳng làm gì được chúng đành phải đi vòng theo con đường rất xa. Rồi chúng cũng đến ngã ba đường: một người chọn con đường bằng vàng, một người chọn con đường bằng bạc. Chúng cũng gặp bụi cây ngấy và bụi dã tường vi. Chẳng chào hỏi gì nên hai bụi cây không nhường đường cho chúng. Phải khó nhọc lắm chúng mới vượt qua được và bị gai đâm đầy mình đau đớn. Rồi chúng cũng đến một ngọn núi dốc thẳng đứng có ba cánh cửa. Chúng liền mở cánh cửa bằng vàng và bằng bạc ra rồi bước vào trong hang động. Cánh cửa liền đóng kín lại và từ đó chẳng ai còn nghe nói về hai mẹ con mụ dì ghẻ nữa. Vàng chỉ đem lại điều bất hạnh và bạc cũng chẳng mang lại điều hạnh phúc cho hai mẹ con mụ.
- Còn Florine, cô gái có mái tóc bằng vàng, bạc đã được tô điểm bằng những bông hoa rất đẹp đó thì như thế nào rồi?- Nữ hoàng Hoa Hồng hỏi.
- Nhà vua trẻ tuổi và tài ba đã đến tìm nàng và cưới nàng làm vợ. Họ cùng nhau sống hạnh phúc trong lâu đài lộng lẫy. Vâng, câu chuyện đã kết thúc như vậy đó.